Đế Bá (Truyện dịch)

Chương 22: Thánh Động (hạ)



Cửu Thánh Đại Hiền không những là một con gà rừng tu đạo, mà còn là một trong những Đại Hiền cường đại nhất của thời đó. Ông ta đã từng một thời quét ngang bát hoang, hung hăng hiển hách nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay Lý Thất Dạ, đành phải đồng ý rời núi hộ đạo cho Minh Nhân Tiên Đế. “Thiên Yêu Duy Ngã” là khẩu hiệu của Cửu Thánh Đại Hiền, còn “Nhất Địa Kê Mao” là câu chế giễu của Lý Thất Dạ, người ngoài không hề biết bí mật này.

Một màn không hợp thói thường như vậy, khiến cho các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn khó mà tin nổi. Các đời chưởng môn và thiên tài của Cửu Thánh Yêu Môn đều vắt óc suy nghĩ áo nghĩa cuối cùng của bốn chữ “Thiên Yêu Duy Ngã”, nhưng chẳng ai nghĩ đến nó lại là “Nhất Địa Kê Mao”.

Tuy Lý Thất Dạ gọi Thủy Tổ của bọn họ là gà thành tinh là rất bất kính, nhưng các vị trưởng lão nghĩ kĩ lại cảm thấy cái này có chút đạo lý, Thủy Tổ đích thật là một con gà rừng tu thành đạo. – Để xem tổ tiên các ngươi lưu lại vật gì tốt!

Lý Thất Dạ cười thoải mái, khoan thai lên tiếng rồi tiến vào Thánh Động, mặc kệ phản ứng của chư lão Cửu Thánh Yêu Môn.

Mà các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi theo vào.

Trong động chỉ có một bảo thất, vừa bước vào liền có thần quang lấp lóa, tiên quang mênh mông phát sáng cả phòng khiến cho mọi người hoa mắt.

Trong bảo thất có treo Bảo Khí, có cất dấu Tiên Thiết, có để Thần Thạch, cũng có sách quý cất trong hộp cổ… Cả phòng nhất thời muôn màu muôn vẻ, khiến cho người ta cảm thấy mê ly. – Bảo vật của lão gà thành tinh vẫn còn rất nhiều nha.

Cho dù phải đối mặt với một đời Yêu Hoàng cường đại như vậy, Lý Thất Dạ vẫn ngồi nhàn nhã, khoan thai đáp lời, không hề có một chút luống cuống.

Luân Nhật Yêu Hoàng trầm mặc một hồi, rồi lên tiếng:

– Lý công tử có nguyện ý lưu lại Cửu Thánh Yêu Môn không? Tẩy Nhan Cổ Phái cho Lý công tử cái gì, Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta cũng có thể cho công tử cái đó!

Luân Nhật Yêu Hoàng nói ra lời như vậy mà các vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu môn vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không nói cũng biết là bọn họ đã sớm thảo luận qua chuyện này.

Lời của Luân Nhật Yêu Hoàng làm cho Lý Thất Dạ trầm mặc một chút. Nếu đem ra so sánh thì hiện tại Cửu Thánh Yêu Môn chắc chắn có ưu thế hơn Tẩy Nhan Cổ Phái, Cửu Thánh Yêu Môn bây giờ mạnh hơn Tẩy Nhan Cổ Phái biết bao nhiêu lần. Đối với bất kỳ một tu sĩ nào, đặc biệt là đệ tử trẻ tuổi, nếu phải chọn giữa Cửu Thánh Yêu Môn và Tẩy Nhan Cổ Phái thì nhất định sẽ chọn cái trước.

Sau cùng, Lý Thất Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời:

– Đa tạ ý tốt của Yêu Hoàng rồi. Ta có duyên với Tẩy Nhan Cổ Phái, nếu ta đã là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái thì nhất định sẽ cả đời làm đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Lý Thất Dạ có quá nhiều cảm tình với Tẩy Nhan Cổ Phái, mặc dù hắn không ưa thích gì các đời chưởng môn, đặc biệt là đại đệ tử của Minh Nhân Tiên Đế. Vì vậy, sau khi Minh Nhân Tiên Đế qua đời, tuy hắn cũng không có quay lại nơi này, nhưng dù gì thì nó cũng là do hắn dựng lên đấy.

Hiện tại, tuy Cửu Thánh Yêu Môn mạnh mẽ hơn Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng cả hai môn phái đều có chỗ tốt chỗ xấu, mà mấu chốt chính ở đây là việc hắn muốn xây dựng lại Tẩy Nhan Cổ Phái.

Hắn không có lựa chọn ở lại Trấn Thiên Hải Thành thì càng không thể lựa chọn Cửu Thánh Yêu Môn rồi, Lý Thất Dạ chọn Tẩy Nhan Cổ Phái vì có đạo lý riêng của chính bản thân hắn. – Hừ, chỉ là Tẩy Nhan Cổ Phái mà thôi, làm sao có thể so với Cửu Thánh Yêu Môn chứ!

Có trưởng lão không hài lòng, hừ lạnh một cái.

Không trách được trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn bất mãn, Cửu Thánh Yêu Môn bọn họ bây giờ cai quản Cổ Ngưu Cương Quốc, hiệu lệnh hàng trăm giáo phái, cắt đất phong hầu, không đếm được có bao nhiêu người muốn bái nhập Cửu Thánh Yêu Môn. Vậy mà hôm nay, Lý Thất Dạ được tự thân Luân Nhật Yêu Hoàng mở miệng mời lưu lại mà cũng không đồng ý, rõ ràng là không nể mặt a.

Đối với lời này, Lý Thất Dạ chỉ nhếch miệng, ung dung nói:

– Cường giả chân chính thì không quan tâm tông môn mạnh hay yếu, chân chính vô địch không quan tâm xuất thân từ nhà bình dân hay nhà vương hầu quyền quý!

Lời này lại khiến vị trưởng lão kia cảm thấy nghẹn lại, vì câu nói đó tuy ung dung, ngữ điệu bình thản lại cực kỳ tự tin, bá đạo.

Ai nấy đều ngây người nhìn bộ dạng một thiếu niên mười ba tuổi như Lý Thất Dạ trả lời đầy bình tĩnh và tự tin, không giống như nói chuyện ngông cuồng, ngớ ngẩn chẳng suy nghĩ trước sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.