Đế Bá (Truyện dịch)

Chương 23: Cửu Thánh Công Chúa (thượng)



Thấy các vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn đang ngây người đứng nhìn, Lý Thất Dạ nhàn nhạt lên tiếng: – Nếu chuyện nơi đây xong rồi, vậy để cho truyền nhân của các ngươi đi ra gặp ta một lần a. Thiên tài có nghịch thiên đến mấy ở trong mắt ta cũng không có gì đáng khoe khoang cả!

Lý Thất Dạ nói như vậy lại làm cho các vị trưởng lão cứng miệng không biết nên đáp lời ra sao nữa, tên tiểu tử mới mười ba tuổi này lại tiếp tục mở miệng nói ngông cuồng rồi. Thế nhưng lời này từ trong miệng hắn khiến người khác cảm thấy đây là chuyện đương nhiên vậy.

Rốt cuộc, Luân Nhật Yêu Hoàng miệng vàng lời ngọc truyền xuống mệnh lệnh: – Sương nhi, ra đây gặp mặt Lý công tử a!

Khi truyền nhân Lý Sương Nhan của Cửu Thánh Yêu Môn xuất hiện trong Thiên Điện, sắc đẹp của nàng làm nơi đây bừng sáng, một đời tuyệt thế giai nhân khiến người khác khen ngợi không ngừng.

Đây là một thiếu nữ tuổi khoảng mười tám, dung nhan như vẽ, lông mày kẻ đen, đôi mắt như trăng sáng, môi son đỏ thắm khiến cho người ta mê hồn, cực kỳ hấp dẫn, nhưng nữ tử có dung nhan nghiêng thành như vậy lại lạnh như băng, khí tức giữa hai lông mày có vài phần lãnh ngạo, một bộ áo trắng càng lộ ra sự ương ngạnh quật cường, khí thế bức người.

Lý Sương Nhan, tên cũng như người, là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, đệ nhất mỹ nữ của Cổ Ngưu Cương Quốc, hơn nữa thiên phú và đạo hạnh cũng không hề thua kém vẻ đẹp của nàng.

Lý Sương Nhan sinh ra có Hoàng Thể, Thọ Luân là cấp Hoàng, càng khiến cho người khác kinh ngạc chính là Mệnh Cung cấp Thánh của nàng, còn gọi là Thánh Mệnh. Một người tu sĩ trẻ tuổi có Hoàng Thể, Hoàng Luân, Thánh Mệnh liền được xếp vào hàng ngũ những thiên tài tuyệt thế. Bất luận là gân cốt, thiên phú hay ngộ tính đều khó mà bắt bẻ.

Trong nháy mắt này, Nam Hoài Nhân liền rõ ràng, không chỉ hắn mà ngay cả sư phụ hắn đều đang đứng ở giao lộ tuyển chọn. Lý Thất Dạ đã nói như vậy liền mang ý nghĩa, bọn họ hoặc là đứng về phía Lý Thất Dạ, hoặc là đứng bên phía sáu đại trưởng lão như cũ.

Thân phận địa vị của bọn hắn ở Tẩy Nhan Cổ Phái không tính thấp, một người là đường sứ ngoại đường, người còn lại thì là một trong mười hai hộ pháp. Nhất là Mạc hộ pháp, địa vị của ông ta không cần phải nói, trong Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ thấp hơn sáu đại trưởng lão. Nếu như ông ta đầu nhập vào một tên đệ tử mới nhập môn, ai nghe cũng bảo vô cùng vớ vẩn.

Mạc hộ pháp chưa lên tiếng, còn Nam Hoài Nhân thì cảm giác trong nháy mắt, bản thân hắn nắm được một tia ánh sáng, nhìn thấy một cánh cửa đang mở ra trước mắt mình. – Sư phụ! Nam Hoài Nhân hít sâu một hơi, kêu nhẹ Mạc hộ pháp một tiếng.

Nội tâm Mạc hộ pháp không khỏi rung động, Nam Hoài Nhân là đồ đệ của hắn, sao hắn lại không biết suy nghĩ của đồ đệ mình? Nhưng chuyện này thật khó mà tin được, đường đường là một vị hộ pháp lại đi nương nhờ một tên đệ tử mới nhập môn, chuyện như vậy quá hoang đường rồi, trừ khi ông ta bị điên. – Ngươi nói cái gì, ta liền lập tức làm theo cái đó! Rốt cuộc, Mạc hộ pháp hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời ông ta, một cái lựa chọn mang ý nghĩa phi phàm.

Vào lúc này, Mạc hộ pháp cảm thấy mình điên cuồng rồi, không ngờ ông ta lại đi nương nhờ một tên đệ tử mới nhập môn, hơn nữa còn phải đem nhiều chuyện xảy ra ở đây giấu giếm đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.