Lưu Vũ Đồng có tự tin tuyệt đối, nàng là Tụ Nguyên tầng tám, mà Lăng Trọng Khoan chỉ là Tụ Nguyên tầng sáu, đừng nhìn chỉ kém hai tầng, nhưng một cái là Tụ Nguyên hậu kỳ, một cái lại là trung kỳ, chênh lệch tới một giai đoạn lớn.
Lăng Trọng Khoan vừa giận vừa sợ, nói:
– Lưu tiểu thư, ngươi thật muốn giúp tiểu súc sinh này?
– Lão cẩu, miệng sạch sẽ một chút.
Lăng Hàn ở một bên thong thả nói.
Lời này không khỏi để bốn người Lăng Trọng Khoan tức chết, ngươi một mực hô lão cẩu, lại muốn miệng người khác sạch sẽ một chút, thực sự là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn sao?
Quá bá đạo.
Lăng Hàn cười nhạt, hắn bá đạo thì đã làm sao? Kiếp trước hắn nổi danh bao che khuyết điểm, bênh người thân không cần đạo lý, ở trước mặt người ngoài, hắn nhất định sẽ bảo hộ người mình, sau đó, là đúng hay sai chúng ta đóng cửa lại nghiên cứu.
Cả nhà Lăng Trọng Khoan khinh người quá đáng như vậy, hắn muốn nhịn cũng không được.
– Ngày hôm qua ngươi dùng thục lực áp đảo, đánh ta trọng thương, đây là thái độ của một trưởng bối nên có sao? Nếu ngươi không biết xấu hổ, không muốn làm trưởng bối, sao ta phải cho ngươi mặt mũi, coi ngươi là trưởng bối?
Lăng Hàn nói một câu liền đánh một gậy, sau mấy gậy, Lăng Trọng Khoan đã tóc tai bù xù, trên mặt đều là máu tươi, răng chí ít rơi mất một nửa.
Có điều, đừng nhìn dáng dấp của hắn thê thảm, nhưng lấy sức sống mãnh liệt của võ giả, chỉ cần không bị nội thương, ngoại thương nặng đến đâu cũng có thể khép lại rất nhanh, nên Lăng Hàn đánh thoải mái, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ thất thủ đánh chết đối phương.
Lăng Trọng Khoan đã không lên tiếng nữa, hắn âm thầm thề ở trong lòng, chờ ngày sau có thực lực trấn áp Lăng Đông Hành, nhất định phải lăng trì hai cha con này.
– Đánh đến mỏi tay a!
Lăng Hàn ném gậy nói.
– Vũ Đồng, theo ta ra ngoài một chuyến.
Vũ… Vũ Đồng?
Lưu Vũ Đồng nhất thời run lập cập, cái xưng hô này làm cho nàng cảm giác thật buồn nôn.