Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng đi ra cửa, ba người Lăng Mộ Vân muốn ngăn, nhưng căn bản không dám ra tay, ngay cả Lăng Trọng Khoan cũng bị đánh bại, Lăng gia còn có ai là đối thủ?
Trừ khi Lăng Đông Hành trở về.
Nhưng coi như Lăng Đông Hành trở về, hắn sẽ giúp bên nào? Cái này không phải chuyện rõ rành rành sao.
Sắc mặt của năm tên thị nữ cũng vô cùng đặc sắc, các nàng nhìn thấy một màn kịch, đủ các nàng thổi trên ba năm.
– Đi đâu?
Sau khi ra Lăng gia, Lưu Vũ Đồng hỏi Lăng Hàn.
– Thiên Dược Các.
Lăng Hàn thuận miệng nói.
Lưu Vũ Đồng nha một hồi, nàng cho rằng Lăng Hàn muốn phối dược cho mình, dù sao nàng là “bệnh nhân” nha.
Hai người đi rất nhanh, chỉ gần mười phút liền đến.
Thiên Dược Các là một thế lực rất lớn, ở mỗi một thành thị của Vũ Quốc đều có chi nhánh, còn ở ngoài Vũ Quốc có hay không, giới hạn ở tri thức của tiền thân, hắn cũng không rõ ràng. Nói tóm lại, dược liệu, đan dược của Thiên Dược Các là đầy đủ nhất, nếu như ở đây cũng không mua được, như vậy ở chỗ người khác khẳng định cũng không mua được.
Lăng Hàn vào dược các, đi tới trước một bệ cửa, phía sau ngồi một nữ tử tuổi thanh xuân, dáng dấp tương đối xinh đẹp. Thấy Lăng Hàn đi tới, nàng lập tức đứng lên, dịu dàng nở nụ cười, nói:
Trong lòng Lưu Vũ Đồng hiện lên một tia xem thường, lại muốn bảo mình ra tay sao? Lại nghe Lăng Hàn nói:
– Lớn tiếng gọi cho ta: dư Đồng Cốc Sa! Liền gọi ba tiếng, càng lớn càng tốt.
Đây là ý gì?
Lưu Vũ Đồng trừng lớn đôi mắt đẹp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lăng Hàn, trái tim liền thổn thức, không khỏi làm theo, quát to:
– Dư Đồng Cốc Sa! Dư Đồng Cốc Sa! Dư Đồng Cốc Sa!
Nàng là Tụ Nguyên Cảnh, trung khí mười phần, tiếng như Sư Tử Hống.
– Hai người các ngươi đều có tật xấu, nhanh đuổi bọn họ ra ngoài cho ta!
Mã Đại Quân giận dữ nói, nói với hai tên hộ vệ trong cửa hàng.
Oành! Một tiếng vang thật lớn, thật giống như món đồ gì nổ tung, phàm là Đan Sư đều có thể lập tức kết luận, đây là nổ lô, sự tình mà mỗi Đan Sư đều sẽ gặp phải.
Oành oành oành oành,… tiếng bước chân liên tiếp vang lên, từ trên lầu một đường đi xuống, rất nhanh, một ông lão tóc bạc trắng xuất hiện trên thang lầu, bước dài vọt tới trước mặt Lưu Vũ Đồng, kích động nói:
– Làm sao ngươi biết dư Đồng Cốc Sa?
Trên người ông lão còn mang theo thảm trạng sau nổ lô, chòm râu, lông mày, tóc đều cháy một bộ phận, khuôn mặt già nua đen nửa bên, y phục cũng rách rưới. Bị một ông lão như vậy dùng ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm, lúc này trong lòng Lưu Vũ Đồng quái dị là có thể tưởng tượng được.
Nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc chính là một viên huy chương bạc ở ngực ông lão, kia là tiêu chí của Đan Sư, làm bằng bạc, đại diện cho… Huyền Cấp! Một viên thì lại đại diện cho hạ phẩm.
Lão giả này là Đan Sư Huyền Cấp hạ phẩm.
Ai ya, nhân vật như vậy, cho dù ở Hoàng Đô, cũng là khách quý của tất cả đại gia tộc, cho dù là Lưu gia gia chủ nhìn thấy đối phương cũng phải khách khí xưng đối phương một tiếng “Đại sư”.
Nhưng hiện tại, vị “Đại sư” kia lại dùng ánh mắt như chó giữ nhà nhìn mình, đầy mặt muốn biết, điều này làm cho Lưu Vũ Đồng làm sao có thể không cảm thấy quái lạ?
Nàng không khỏi nhìn về phía Lăng Hàn, thiếu niên này còn có bao nhiêu địa phương thần kỳ?