Tuy Lưu Vũ Đồng động lòng, nhưng muốn nói đáp ứng làm thị nữ cho Lăng Hàn, là chuyện không thể nào. Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói:
– Đổi điều kiện khác!
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, nói:
– Hiện tại ngươi là Tụ Nguyên tầng tám đỉnh phong a, ta cho ngươi hai câu khẩu quyết, tính là thành ý của ta: Tam âm tụ nguyên, đạo tân đồ, tam hoa tụ đỉnh, phá lăng tiêu!
Mới đầu Lưu Vũ Đồng không để ý lắm, tên này chỉ là Luyện Thể tầng hai, có thể đưa ra khẩu quyết kinh người gì, tám phần mười là cố làm ra vẻ thần ẩn mà thôi. Nhưng khi nàng nghe hai câu khẩu quyết này, nguyên lực liền rục rịch, thật giống như cánh cửa của Tụ Nguyên tầng chín đang mở ra.
Sắc mặt của nàng không khỏi thay đổi, tuy nàng biết mình tất có thể đột phá đến Tụ Nguyên tầng chín, bất quá thời gian này phải ở sau một tháng, nhưng hiện tại, nàng có cảm giác mãnh liệt, chỉ cần một ngày, không, thậm chí hiện tại nàng liền có thể bế quan tiến hành đột phá.
Đây cũng quá khuếch đại a, chỉ là hai câu khẩu quyết mà thôi.
– Đây chính là hai câu quy tắc chung trong Tam Âm Huyền Công, thế nào?
Lăng Hàn cười cười, kế tiếp một câu, hắn lên giọng nói.
– Làm thị vệ của ta, ta dạy cho ngươi thần công vô thượng!
Phốc!
Bốn người Lăng Trọng Khoan đều phun ra ngoài, không nhịn được muốn cười ha ha.
Không phải sao, còn có sự tình càng thêm buồn cười hơn sao? Chỉ là một tên phế vật, lại muốn thu thiên tài của Hổ Dương Học Viện làm thị vệ, còn nói muốn truyền thần công vô thượng? Cái da trâu này là thổi phá thiên a.
Ngu xuẩn không tự lượng sức, quả thực là chê cười!
Vài tên thị nữ cũng che miệng nhỏ, các nàng đương nhiên biết ngọn nguồn của Lăng Hàn, chỉ nhìn thái độ của bọn người Lăng Trọng Khoan đối với Lưu Vũ Đồng liền biết, thân phận của cô gái này cao quý cỡ nào.
Sắc mặt của Lưu Vũ Đồng lạnh lẽo, thân hình lướt ra, đã đi tới trước người Lăng Hàn, tay phải thành trảo, nắm lấy cổ của hắn. Nàng lạnh lùng nói:
Thị vệ nghe rất cao, kỳ thực chỉ là tùy tùng, là hạ nhân! Đường đường thiên tài của Hổ Dương Học Viện, lại sẵn sàng làm thị vệ cho người khác, đây là chuyện khó mà tin nổi cỡ nào?
Nhưng sự thực chính là như vậy, Lưu Vũ Đồng đã đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lăng Trọng Khoan, thân thể uyển chuyển mềm mại bắt đầu tỏa ra chiến ý mãnh liệt.
– Lưu sư tỷ, ngươi không nên bị tên tiểu tử này lừa gạt!
Lăng Mộ Vân thì ở một bên kêu la, trên mặt tràn ngập khiếp sợ, làm sao cũng không thể nào tiếp thu được nữ nhân thiên tư thông tuệ như Lưu Vũ Đồng, lại bị lời chót lưỡi đầu môi của Lăng Hàn lừa gạt!
Đặc biệt là, mỹ nhân tuyệt sắc kia vẫn là hắn cật lực muốn theo đuổi, hiện tại càng như ăn một vạn con ruồi, phiền muộn không thôi.
– Ngươi là bó tay chịu trói, hay đợi ta ra tay?
Lưu Vũ Đồng từ tốn nói.