Bộ nhi, phát hiện tình huống như thế nào?
Hồng thái sư cũng nhảy ra, hắn rất chột dạ, nội tâm đầy lửa giận.
Bọn họ vừa đàm luận nội dung đại nghịch bất đạo, mặc dù chỉ cần không có chứng cớ, bọn họ cũng có thể thề thốt phủ nhận, nhưng chung quy vẫn chột dạ, mấu chốt nhất là, đây chính là Hồng phủ, làm sao có người lẻn vào?
Hồng Thiên Bộ cau mày, hắn cảm ứng rất rõ ràng, lúc chạy ra đây lại không phát hiện cái gì, hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Hắn tin tưởng cảm giác của mình, sau khi dung hợp một con mắt của Thái Cổ hung thú, sức quan sát của hắn tăng lên gấp trăm lần.
Chẳng lẽ là mình đa nghi?
Hồng Thiên Bộ lại dò xét hai lần, lúc này mới nói với Hồng thái sư: Có lẽ ta nhìn lầm.
Hồng thái sư thở ra một hơi, không có ngươi mới tốt. Không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.
Hắn nói với cháu trai, vừa mới nháo ra trò như thế, hắn cũng không có hứng thú nói chuyện.
Hồng Thiên Bộ gật đầu, hắn đi tới cửa viện rời khỏi phòng Hồng thái sư, hắn đi thêm hai vòng mới về tới phòng mình.
Trên nóc nhà, Lăng Hàn thở ra một hơi, trực giác của Hồng Thiên Bộ thật linh mẫn.
Con mắt Thái Cổ hung thú quá trâu bò.
Chờ một lúc, Lăng Hàn lặng lẽ nhảy ra khỏi nóc nhà, cẩn thận không phát ra một chút tiếng động nào.
Trong phòng, Hồng Thiên Bộ vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn đang ngồi trước bàn đèn xem sách.