Lăng Hàn mang theo bảo điển trận pháp trở về, chuyến này hắn đi nhận “đại chất tử”, hắn có cảm giác sảng khoái khó hiểu.
Mạnh như Hóa Linh Chân Quân, hoàng đế một quốc gia, hiện tại luận bối phận lại là cháu của hắn, chỉ nghĩ tới điểm này cũng làm hắn hưng phấn.
Đương nhiên hắn sẽ không nói việc này với kẻ nào, chính mình mừng thầm là được rồi, lại nói, cho dù nói cho người khác biết, người khác chưa chắc sẽ tin.
Trở lại Ngoại Vụ phủ, Lăng Hàn lại chuẩn bị một phen, lại bắt đầu nghiên cứu trận pháp bảo điển.
Hắn tin tưởng, trận văn phía trên là cấp độ Tiên đồ, đối với hắn hiện tại, yêu cầu cấp độ niệm lực quá cao, hắn không có năng lực thôi diễn tiếp.
Tương phản, cường giả tiên đồ có một đặc thù rất lớn, đó chính là niệm lực rất mạnh.
Điểm ấy có thể nghiệm chứng từ trên người Công Tôn Lương, niệm lực có thể tùy ý nâng tảng đá mười mấy vạn cân, việc này quá mức kinh khủng.
Muốn nói mặt hàng như Công Tôn Lương chính là niệm lực đại sư?
Đánh chết Lăng Hàn cũng không tin.
Cho nên, sau khi vượt qua Tiên môn, niệm lực của võ giả sẽ có tăng lên rất lớn, như vậy suy ra, muốn trở thành trận sư Tiên cấp, yêu cầu niệm lực phải cao bao nhiêu?
Cho dù Lăng Hàn bảo vệ chặt thần thức cũng vô dụng, trận văn Tiên cấp có đẳng cấp cao hơn hắn quá nhiều, chỉ cần nghiên cứu một chút đã tiêu hao toàn bộ tinh lực của hắn.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn đành phải từ bỏ.
Hắn cảm thấy buồn bực, như vậy chẳng khác gì hắn đi vào bảo sơn nhưng lại về tay không.
A?
Hắn phát hiện da thú không chỉ ghi lại trận văn, còn có một đoạn văn tự ngắn, nói rõ lai lịch của tấm da thú này. Đây là da Hư Không Thú, đã được trận pháp đại sư luyện chế qua.
Lăng Hàn đọc: Hư Không Thú là Thần thú trong thiên địa, trời sinh có thể qua lại không gian, chính là một trong những Thần thú kỳ lạ nhất thế gian. Da Hư Không Thú có thể đưa người xuyên qua hư không, khó bị phát hiện. Dùng nó ghi chép trận văn cũng không tránh được thời gian ăn mòn, trường tồn vạn ức năm.