Vẫn Mơ Về Em

Chương 13: Hắn dứt khoát bỏ đi


Về đến nhà, tôi hoàn toàn suy sụp và mệt lử, nằm phục

xuống giường trùm chăn kín mít, mẹ hỏi có phải tôi ốm không? Tôi nói bị cảm

chút thôi, ngủ một lát sẽ khỏi. Mẹ không yên tâm ép tôi uống thuốc bằng được.

Nỗi khổ trong lòng chẳng thể nói ra, thể chất kiện toàn mà kinh hồn tàn tật,

tôi đành nhăn mũi uống bừa viên thuốc trị cảm cấp tốc mà mẹ đưa cho. Tôi cảm

giác được mấy viên thuộc đang tan chảy bên trong dạ dày, thầm nghĩ thôi cứ coi

như đó là mấy viên thuốc an thần.

Thuốc vừa ngấm tôi liền mê man chìm ngay vào giấc ngủ.

Tôi đã mơ lung bung trọn một đêm, lúc thì mơ thấy Trác Hạo, lúc thì mơ thấy

Ninh Hiên, lúc thì thời cổ đại, lúc lại ở hiện đại. Thời cổ đại người ta chửi

tôi là dâm phụ, rồi nhét vào lồng lợn thả trôi sông, thời hiện đại có người tạt

axit vào mặt tôi, nói tôi là tai hoạ, phải huỷ hoại dung nhan của tôi.

Khi thứ axit đó hắt vào mặt tôi, tôi bỗng thấy mặt

mình nóng ran, không biết đang mở hay tỉnh nhưng rồi đã gào lên một tiếng thất

thanh, ngồi bật dậy.

Tôi mở mắt, thấy mẹ với khuôn mặt lo âu và chan chứa

yêu thương đang ngồi trước mặt mình, tay cầm một cái khăn nóng giãy, nói: “Con

bé này, làm cái gì nữa không biét, ốm thế này cũng không nói ra cho mẹ biết,

chỉ nói cảm là xong à. Giờ này còn chưa thèm dậy, mẹ mà không lên xem thì có

khi con chết chìm trong đống mồ hôi mồ kê khắp người rồi đây này! Nhã Nhã, nói

cho mẹ nghe xem nào, con mơ thấy gì mà gào khóc kinh khủng vậy? Ai làm con kích

động thế? Hay là cãi nhau với Trác Hạo?”

Hoá ra là mẹ đnag dùng khăn mặt thấm nước nóng lau mồ

hôi cho tôi, dọa rôi sợ suýt chết, cứ tưởng bị người ra tàn phá dung nhan thật

rồi. Tôi nhăn mày nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng đoán mò, bọn con không cãi nhau. Hôm

qua con vừa xem một bộ phim ma sợ quá nên lúc ngủ bị ám ảnh thôi, không sao

đâu.” Cầm đồng hồ báo thức lên xem giờ giấc thế nào thấy không mau đánh răng

rửa mặt cho nhanh thì muộn giờ là cái chắc, tôi vội vàng bật dậy khỏi giường.

Mẹ thấy tôi tung chăn bật dậy thì không yên tâm, cằn

nhằn mãi: “Con đang ốm mà, đi dạy làm sao được, xin nghỉ một buổi đi! Dạy học

quan trọng hơn hay sức khoẻ con gái của mẹ quan trọng hơn chứ!”

Rùng mình! Mới sáng sớm đã bị mẹ kh*ng b* bằng những

câu sến sủa chết người thế này! Tôi nói: “Mẹ yên tâm, con ra được mồ hôi là

thấy thoải mái lắm rồi, không sao đâu!”

Mẹ tiếp tục lầm bầm: “Không sao? Không sao mà không

dậy đúng giờ được, còn gào thét bật dậy như đứa mất hồn, doạ mẹ sợ chết khiếp

thế à!” Thấy con gái không nói gì, mẹ nghĩ ngợi rồi lại tiếp tục nói: “Tô Nhã,

con nói thật với mẹ đi, con với Trác Hạo rốt cuộc là thế nào, có đúng là không

cãi nhau không đấy?”

Nhìn đồng hồ thấy muộn quá rồi, mà chuyện tình rối ren

đầy nghiệt ngã của tôi và Trác Hạo nói một chốc lát làm sao mẹ hiểu được, nên

tôi chỉ kịp đáp lại qua quýt mấy câu: “Không cãi nhau gì đâu, hai chúng con vẫn

tốt đẹp. Con gái mẹ là người không biết cãi nhau!”

Mẹ khẽ hừ một tiếng: “Con không biết cãi nhau thì có

còn là con của mẹ không? Được rồi, nếu thực sự con không cãi nhau với Trác Hạo

thì ngay bây giờ gọi điện cho nó trước mặt mẹ để chứng minh xem nào, nói gì tuỳ

con.”

Tôi nhìn bà mẹ vừa cố chấp vừa mưu mô của mình mà

tưởng đang diện kiến hồ ly đã tu hành đắc đạo nghìn năm trong chốn rừng sâu

nước thẳm.

Sau ngày hôm qua tôi đã nhận ra, tôi và Trác Hạo không

thể tiếp tục yêu nhau được nữa. Thời gian có thể thay đổi tất cả, con tim đổi

thay, tình cảm cũng thay đổi rồi, quãng thời gian vui buồn tươi đẹp bên Trác

Hạo đã là chuyện quá khứ rồi, không muốn tiếp tục kéo dài tình trạng mập mờ này

thêm nữa. Nghĩ rằng có thể nói ra sớm hơn một chút cũng tốt nên tôi lấy điện

thoại gọi cho Trác Hạo.

Trước mặt mẹ, tôi điềm nhiên nhã nhặn chuyện trò, hỏi

xem anh ta có thời gian rảnh rỗi không, nếu không bận thì tối này nhờ anh ra ta

đến trường đón mình, Trác Hạo vui vẻ nhận lời ngay.

Thấy con gái vẫn chuyện trò bình thường với Trác Hạo,

nét mặt nghiêm trọng của mẹ tôi mới giãn ra, mẹ yên tâm bảo: “Nhã Nhã, cuối

cùng con cũng lớn rồi, nói chuyện với bạn trai thấy ra đáng người lớn lắm, phải

nhẹ nhàng, từ tốn, khách khí thế chứ!

Hơ hơ!!!

Lẽ nào trước đây con nói chuyện với anh ra như súng

liên thanh?

Mẹ mà biết con khách khí như vậy là vì trong đầu đang

tiềm tàng âm mưu đòi chia tay với anh ta, không biết mẹ có xin nghỉ phép nửa

ngay để đích thân đi mua một cây chổi phất trần về nhà xử lý con không nhỉ?

Bước ra khỏi nhà, tôi bắt đầu suy nghĩ. Chuyện chia

tay này không biết ăn nói với bố mẹ thế nào đây? Tôi và Trác Hạo quen nhau rồi

yêu nhau là do một đồng nghiệp của mẹ giới thiệu, cơ quan bố mẹ hiếm ai không

biết chuyện này. Bố mẹ đều là viên chức nhà nước cho nên từ khi mới bắt đầu,

chuyện của tôi và Trác Hạo đã được thổi phồng lên làm điển hình kếp hợp thương

mại - chính trị của thời đại mới.

Ai ai cũng kêu đang chờ được mời đến tiệc kết hôn xa

hoa của tôi và Trác Hạo. Bây giờ mà nói chuyện đổ vỡ này ra nhất định mẹ tôi sẽ

mất mặt với cả cơ quan. Chắc hẳn bà sẽ nổi giận đùng đùng, điên tiết muốn đánh

chết tôi cho rồi, ngay lời đe doạ của mẹ, tôi cũng đã đoán ra: Yêu đương kết

hôn không phải trò trẻ con! Sao con không lớn lên được chút nào vậy, nói chia

tay là chia tay ngay à! Con bốc đồng không hiểu chuyện thế này có xứng với mấy

chục năm mẹ đã vất vả nuôi con không?

Sau đó tôi sẽ no đòn, hết lăn lộn trên mặt đất, rội

lại bò ôm chân mẹ, nước mắt ngắn nước mắt dài giải thích: Mẹ ơi, Trác Hạo không

phải là người tốt, anh ra ăn ở hai lòng, bên ngoài còn vợ hai, vợ ba, nhiều vợ

bé lắm!

Sau đó cây chổi phất trần trong tay mẹ sẽ sững lại,

rơi xuống đất, bà sẽ kêu lên một tiếng thật thắm thiết rồi lôi đứa con gái tội

nghiệp đang quỳ dưới đất đứng dậy, càng điên tiết gào lên: Con ơi là con, con

có thể ăn uống linh tinh nhưng tuyệt đối không được ăn nói bừa bãi! Con biết mẹ

kỳ vọng vào hai đứa nhiều thế nào không? Con không được đặt điều nói bậy bạ như

thế đâu!

Sau đó, tôi lại quỳ xuống ôm chân mẹ, ngửa cổ lên thế

thốt rằng những gì mình nói đều là sự thật, tôi đã tận mắt bắt gặp đôi gian phu

dâm phụ đó ngoài đường.

Sau đó, mẹ lại kéo tôi lên, ôm tôi vào lòng gào khóc,

thảm thiết: Ôi đứa con gái đáng thương của tôi, sao con lại khổ thế này! Sao

tôi lại tìm cho con gái mình một thằng khốn nạn như thế! Thằng Trác Hạo mất dạy

kia, Nhã Nhã nhà tôi có chỗ nào không phải với cậu mà cậu lại ra ngoài đi lăng

nhăng hả! Người ta biết được sẽ nghĩ con gái tôi thế nào đây! Lại bảo nó không

đủ bản lĩnh, kém cỏi không hấp dẫn được trái tim bọn đàn ông à! Ông trời ơi,

ông lấy hết danh dự của cả nhà ba miệng ăn chúng con rồi! Thế này thì sống yên

ổn làm sao được nữa!



Ôi, tình cảnh khốn đốn này chỉ mới nghĩ đến thôi đã

đau đầu nhức óc hết được rồi. Thà rằng cứ kéo dài thêm được ngày nào hay ngày

ấy, đỡ nhức đầu đỡ đau tai!

Trời ơi, đúng là càng nghĩ càng mệt, tốt nhất là đứng

có nghĩ nữa! Cứ để mặc cho tự nhiên, đến đâu thì đến, binh đến đầu hàng, nước

đến uống luôn, giấu được ngày nào hay ngày đó vậy!

Tôi tưởng bước chân ra khỏi nhà, thoát khỏi ánh mắt dò

xét và sự truy hỏi của mẹ là coi như tạm trút bỏ được mọi phiền hà rồi. Rõ là

đồ óc lợn! Đối với tôi, phiền hà buổi sáng nay mới chỉ là màn mở đầu. Bởi vẫn

còn một tên yêu nghiệt đang ngồi trong lớp chờ tôi, tên hắn là Ninh Hiên.

Đây mới là nguồn gốc của mọi đau khổ!

Tôi tự cảm thấy rất, rất khinh thường bản thân. Sau sự

việc tối qua, đến ngẩng đầu nhìn hắn tôi còn không dám chứ nói gì tới nói

chuyện với hắn. Chẳng hiểu tại sao tôi lại nhát gan như vậy!

Đứng trên bục giảng, mặc dù không nhìn thẳng vào Ninh

Hiên nhưng thỉng thoảng tôi vẫn trơ tráo cố tình đảo mắt một vòng quanh lớp

nhân thể nhìn hắn một cái. Tôi có thể cảm nhận từ đầu đến giờ có hai con mắt cứ

nhìn mình chăm chằm không dứt, lúc rừng rực như muốn đốt cháy tôi, lúc lạnh giá

làm tôi chết cóng, lúc như đang than thở ai oán, lúc lại nguội lạnh tĩnh lặng.

Nguội lạnh, tôi cảm nhận được rồi. Tôi đoán chắc Ninh

Hiên đang nghĩ đến chuyện từ bỏ!

Hết giờ, vừa đi ngoài hành lang tôi vừa tự nhủ, từ bây

giờ sẽ không còn chuyện gì quấy rầy bởi tên nhóc đẹp trai ấy nữa, cuối cùng có

thể thở phào nhẹ nhõm, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực làm người chính trực được rồi!

Thở phào một hơi dài thượt thì làm được, nhưng sao lại không có chút cảm giác

nhẹ nhõm, dễ chịu nào cả, ngược lại còn thấy tức ngực, cứ như vừa bị ai ném cái

gì vào người vậy.

Thực ra không phải là tôi cố tình. Không phải tôi cố

tình vừa cự tuyệt Ninh Hiên hôm qua xong, hôm nay đã bảo Trác Hạo cũng con xế

xịn của anh ta xuất hiện trước cổng trường đón tôi. Tôi không cố ý để Ninh Hiên

trông thấy, cũng hoàn toàn không cố ý kích động hắn.

Nhưng đời lại lắm sự trùng hợp ngẫu nhiên. Trong cuộc

đời này bao nhiêu chuyện xấu chẳng phải đều xuất phát từ những trùng hợp, hiểu

lầm để rồi kích động và làm tổn thương người ta từng chút một hay sao?

Nếu hôm qua Ninh Hiên không cưỡng hôn thì tôi cũng

không bỏ chạy như vậy. Nếu tôi không bỏ chạy như vậy thì về đến nhà cũng không

hoảng loạn đến nỗi gặp ác mộng cả đêm. Nếu tôi không hoảng loạn mà mê man cả

đêm làm mẹ tôi nghi ngờ giữa tôi và Trác Hạo có vấn đề, thì mẹ cũng không bắt

tôi sớm ra phải gọi điện cho Trác Hạo. Nếu tôi không gọi cho Trác Hạo thì lúc

này anh ta đã không có mặt ở đây, ngay trước cổng trường, nơi chỉ cách tầm mắt

cậu học sinh Ninh Hiên có mười mét, thân mật ôm con bé ngốc nghếch tên Nhã Nhã

trong vòng tay đi về chiếc xe hơi thời thượng đáng tởm của anh ta.

Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng mấy cậu con trai

phía sau Ninh Hiên xì xào

- Thì ra cô có bạn trai rồi!

- Đại có có biết cô giáo có người yêu rồi không? Đừng

nói là đại ca không biết nhé?

- Đại ca, thiên hạ còn nhiều hoa thơm cỏ lạ khác mà!

Khi tôi bước lên xe còn nghe thấy Ninh Hiên lạnh lùng

gầm lên một tiếng: “Câm miệng!”

Tiếng gầm của hắn như mang theo cả nỗi thù hận.

Tôi bỗng thấy mệt mỏi rũ người, chẳng còn sức để suy

nghĩ thêm bất kỳ chuyện gì nữa, thậm chí quên cả mục đích của việc gặp Trác Hạo

hôm nay. Trong đầu chỉ có duy nhất hai chữ: Biến mất!

Buổi tối hôm đó trôi qua trong vô thức. Hình như cùng

đi với Trác Hạo đến đâu đó, ăn một vài thứ gì đó. Anh ta cười tít mắt nói

chuyện với tôi, tôi nhìn thấy miệng anh ta mấp máy nhưng chẳng lọt tiếng nào

vào tai tôi. Sau đó từ nhà hàng đi ra, khi Trác Hạo chuẩn bị đưa tôi về, nhân

lúc tôi đang lúi húi thắt dây an toàn, anh ta vươn người sang định hôn tôi.

Lưng cứng đơ, tôi hoảng hốt rụt người lại phía sau.

Trác Hạo giật mình trước hành động của rôi, nhíu mày

hỏi: “Nhã Nhã, em sao vậy?”

Tôi tỏ ra hết sức cảnh giác: “Em đang bị cảm, đừng hôn

em, dễ lây cho anh lắm!”

Trác Hạo lại nhíu mày chặt hơn, chẳng nói chẳng rằng,

bỗng nhiên anh ta đưa tay giữ đầu tôi rồi áp chặt môi xuống môi tôi.

Anh ta tìm đủ mọi cách để luồn vào trong nhưng tôi vẫn

nghiến răng mím chặt môi không chịu mở miệng.

Không nhớ rõ tôi đã đọc hay đã nghe ở đâu rằng, đàn

ông và phụ nữ không giống nhau. Đàn ông có thể l*m t*nh người phụ nữ anh ta

không yêu, chỉ cần anh ta có hứng. Nhưng phụ nữ một khi đã yêu người khác thì

tuyệt đối không bao giờ có thể chấp nhận những ôm hôn, v**t v* từ người tình cũ.

Đối với tình yêu và d*c v*ng, phụ nữ luôn luôn chung

thuỷ với trái tim mình!

Tôi biết mình b**n th**, tôi đã thích tên nhóc đó. Vì

thế tôi không thể đón nhận nụ hôn của Trác Hạo.

Trác Hạo tấn công mãi không thành, cuối cùng buông tôi

ra. Ngay lập tức, tôi vội vàng tháo dây an toàn định đẩy cửa để xuống xe. Trác

Hạo kéo giật tôi lại hỏi: “Nhã Nhã, em làm gì vậy! Rốt cuộc em khó chịu ở đâu?”

Tôi không nói gì, chỉ ra sức vùng vẫy.

Cuối cùng Trác Hạo hết chịu nổi quát: “Tô Nhã, em đứng

lại cho anh!”

Thế là tôi dừng lại!

Tôi đứng lại, không phải vì tiếng quát giật giọng của

Trác Hạo mà bởi qua lớp cửa kính, tôi trông thấy Ninh Hiên đang đứng bên kia

đường.

Hắn lừ lừ đứng đấy, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuyên

qua lớp kính xe, tay kẹp một điếu thuốc, từng hơi từng hơi hắn hút vào như chan

chứa nỗi uất hận vô cùng, rồi từng hơi từng hơi hắn nhả ra lại như đang bỡn cợt

mỉa mai. Khói thuốc lúc dày lúc mỏng lượn lờ trước mặt hắn, trước mặt tôi khuôn

mặt đó cứ mờ dần mờ dần.

Chiếc xe nổ máy, Ninh Hiên vứt điếu thuốc, quay lưng

bỏ đi về hướng ngược lại.

Tôi không nhìn theo hắn nữa, ngồi im tại chỗ. Trác Hạo

cũng không nói gì, nhưng chính hơi thở nặng nề của anh nói rằng trong lòng anh

cũng đang rất bực bội, chán nản.

Mãi cho đến khi dừng xe lại, Trác Hạo mới lên tiếng,

anh có vẻ hơi bối rối: “Tô Nhã, rốt cuộc em khó chịu chuyện gì? Sao bỗng nhiên

lại lạ lùng thế này? Anh chỉ hôn em một chút thôi sao em lại phản ứng dữ dội

như thế, rồi khóc suốt trên đường về trước mặt anh thế này! Anh là bạn trai của

em chẳng lẽ lại không thể hôn em!”

Tôi ngỡ ngàng đưa tay lên má, quả nhiên lòng bàn tay

tôi ướt đẫm đầy nước mắt.

Vậy là tôi đang khóc.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.