Vẫn Mơ Về Em

Chương 12: Chúng ta không thể


Quay lại từ nhà vệ sinh, hai con mắt Ninh Hiên không

giây phút nào rời khỏi tôi. Nếu là bình thường, chắc tôi đã ngửa mặt lên trời

hú hét ầm vang, thưởng lãm ánh mắt nóng bỏng rừng rực ấy. Nhưng hôm nay khắp

người không chỗ nào thấy tự nhiên thoải mái, tôi cứ luôn trong trạng thái đứng

ngồi không yên.

Trời! Cậu nhìn đi, nhìn đi, cứ nhìn đi! Chẳng lẽ thực

muốn được chị uống cạn hả?

Đợi… đợi… chờ… chờ…, cuối cùng kẻ phá đám đã đến.

Tôi đang bị soi đến thất khiếu bốc khói, hồn bay phách

lạc, bỗng nhiên xuất hiện một cậu thanh niên xách trên tay hộp bánh sinh nhật

to tướng nhanh nhẹn bước vào.

Ninh Hiên hỏi tôi: “Chị vừa đặt à?” Có thể thấy rõ hai

con ngươi trong mắt hắn đã được nung thành hai hòn lửa cháy bừng bừng, tôi lập

cập đáp: “Ừ… Thì hôm nay là sinh nhật cậu, tôi thấy các cậu chưa có cái này,

sinh nhật không thể thiếu nó được nên đã đặt mua một cái coi như quà sinh

nhật…”

Hai bên khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười, nụ

cười hạnh phúc vui sướng không gì sánh bằng. Khóe miệng bình thường chỉ quen

nhếch mép mỉa mai châm chọc ấy, lúc này đây lại trở nên vô cùng hiền hòa.

Đám quỷ sứ xúm vào giúp cắm nến rồi châm lửa, một tên

lẻo mép hỏi: “Hình như trong quán rượu cũng có bán cả bánh sinh nhật mà?” Thực

ra ý tứ sâu xa của nó là: “Cô Tô, cô đúng là phiền phức phát mệt!”

Tôi ờ à mấy tiếng đáp lại. Vừa rồi trong nhà vệ sinh

bị mùi amoniac nồng nặc hun cho hôn mê, suýt nữa bất tỉnh nhân sự, tôi quả thực

không nghĩ đến điều này, trước nay trong tiềm thức vẫn cho rằng chỉ có hiệu

bánh ngọt mới bán bánh sinh nhật.

Ninh Hiên ngẩng đầu nhìn thằng bạn vừa lên tiếng, văng

ra hai chữ: “Lắm mồm!”

Cả đám còn lại lập tức hùa theo: “Đúng thế, đúng thế!

Lắm mồm lắm miệng! Giống nhau thế nào được, đây là bánh sinh nhật đích thực!

Đích thực! Là tấm lòng của cô giáo, biết chưa? Tấm lòng đấy!”

Tôi toát mồ hôi!

Chỉ là bánh sinh nhật thôi… tấm lòng con khỉ gì… nói

cứ như tôi quả thật đang theo đuổi Ninh Hiên không bằng, buồn nôn quá!

Thắp nến xong, Ninh Hiên bắt đầu nhắm mắt cầu nguyện!

Tôi giật mình. Những tưởng một gã thanh niên đẹp mã hừng hực tuổi xuân vừa

ngang bướng vừa dễ nổi loạn như hắn nhất định sẽ coi thường cái trò con gái cầu

với chả nguyện này, không ngờ giờ lại đang thành tâm thành ý chắp tay trước

ngực cầu nguyện như thật!

Phải lén lau mồ hôi…

Hắn mở mắt, đám quỷ sứ hiếu kỳ bắt đầu nhao nhao hỏi:

“Đại ca, đại ca ước cái gì đấy? Tân hôn vui vẻ? Sớm sinh quý tử? Vợ chồng hòa

thuận yêu thương nhau à?”



Không còn gì để nói! Bọn này càng nói càng thấy bỉ ổi!

Ninh Hiên giơ tay lên, tàn bạo dẹp hết đám mặt mũi

hóng hớt vô liêm sỉ kia, rồi phán một câu: “Biến đi!”

Một thằng trong đám lập tức làm bộ yểu điệu đưa kiếm

lên tự cứa cổ mình, một thằng khác chìa tay vờ như đang nắm lấy thanh kiếm ngăn

đối phương, miệng còn đọc lời thoại: Chớ làm bừa!

Mồ hôi tôi tuôn ào ào như suối!

Cái đám này lố lăng thật! Còn đang diễn lại cảnh kinh

điển giữa Tào Tháo và Tiểu Kiều trong “Xích Bích 2” nữa chứ.

Cuối cùng tôi không thể nhịn được bật cười ha hả. Thấy

tôi cười, cả đám cũng rộ lên cười theo. Hai cậu học sinh vừa rồi quay sang nịnh

bợ: “Cô Tô ôi, vừa nhìn bọn em đã biết cô là người tự nhiên phóng khoáng, giàu

tình cảm rồi! Thật đấy!”

Tôi ngẫm nghĩ, quả đúng không phải chúng nó đang tâng

bốc tôi, mà đang chê tiếng cười của tôi hào sảng quá nam tính thì có!

Đám quỷ sứ này, tuổi còn nhỏ nhưng đứa nào đứa nấy đều

ăn thịt người không nhả xương, miệng lưỡi đủ đường lắt léo, chẳng trách mà các

thầy cô trong trường đều bảo chúng là những đứa khó dạy bảo nhất! Ôi, một đàn

yêu tinh!

Ninh Hiên nhìn đồng hồ, đám tiểu yêu vội vàng lên

tiếng: “Thôi, không còn sớm nữa, đại ca sinh nhật vui vẻ nhé, bọn em về trước

đây! Đại ca thân thiết với cô Tô hơn cả nên đại ca đưa cô về nhé!”

Chúng nói về là về ngay, trong nháy mắt đã chỉ còn lại

tôi và Ninh Hiên.

Tôi nói: “Chúng ta cũng đi thôi, muộn quá rồi, ngày

mai còn phải lên lớp nữa.”

Ninh Hiên vừa cúi đầu lúi húi nhổ mấy cây nến trên

chiếc bánh sinh nhật vừa đáp lại: “Ừ, đợi tôi gom hết chỗ nến này đã.”

Buồn cười thật, tôi trêu hắn: “Nhà cậu mất điện à?”

Ninh Hiên cẩn thận lau sạch vết kem trên mấy cây nến,

lấy giấy bọc lại gọn gàng rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Đây là món quà sinh

nhật đầu tiên chị tặng tôi.”

Tôi mắt tròn mắt dẹt!

Ôi trời, rõ ràng thứ mà tôi tặng cậu là cái bánh to

tướng nằm phía dưới đống nến đó cơ mà! Giờ cậu bỏ hẳn cả cái bánh, chỉ nhổ hết

nến gói mang về! Cái này gọi là gì nhỉ? Lẫn lộn đầu đuôi hay lấy gùi trả ngọc?

Ninh Hiên cất xong bọc nến vào túi, xích lại nhìn tôi,

nói giọng vô cùng nghiêm túc: “Những món quà thứ hai, thứ ba, thứ tư sau này…

nhất định tôi cũng sẽ giữ gìn cẩn thận.”

Hơi men xộc lên đầu? Tôi choáng váng quá! Bộ dạng hắn,

ánh mắt hắn, lời lẽ của hắn, khiến tôi cảm thấy rõ ràng, thực ra hắn muốn nói:

“Nhất định cả đời này tôi sẽ giữ gìn những cây nến! Nhất định cả đời này tôi sẽ

đối tốt với chị!”

Tôi hơi hoang mang, vội nói: “Mau về thôi!” Nói đoạn

toan bước đi. Được hai bước lại muốn quay lại nhìn, quả nhiên không thấy hắn đi

theo. Đúng là vô tổ chức, vô kỷ luật, không có tinh thần tập thể gì hết!

Tôi nổi giận hầm hầm bước lại, định hỏi hắn tại sao

không đi thì hắn đã lên tiếng trước: “Đi thôi!”

Sặc! Lại giở trò ma quái gì nữa đây!

Bực mình quá, tôi kéo hắn lại, gầm lên: “Không được!

Đứng lại!”

Hắn dừng lại quay đầu nhìn tôi, hai con mắt sáng như

ngọc lưu ly đang lấp lánh chuyển động, phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ đầy mê

hoặc. Tôi ngẩn ngơ suýt chút nữa giơ tay ra… móc lấy chúng.

Hắn nhìn tôi hỏi: “Chị chẳng phải muốn về à? Sao không

đi nữa?”

Tôi chợt bối rối, mắt láo liên nhìn xung quanh, chợt

bắt gặp món đồ trong góc sofa, bèn ấp úng: “À, ờ… tôi định bảo là, hình như cậu

để quên hộp quà sinh nhật của Điền Uyển Nhi kìa!”

Hộp quà được gói bọc tinh xảo ấy đang nằm trơ trọi

lạnh lẽo trong xó ghế.

Ninh Hiên liếc qua, dửng dưng nói: “Cứ để nó ở đấy.”

Tôi sững sờ, không thể tán thành thái độ tỉnh bơ vô

tình của hắn, “Sao cậu có thể như thế được? Dù sao đấy cũng là tấm lòng của

người ta dành cho cậu, đã nhận rồi thì phải biết quý trọng nó chứ!”

Ninh Hiên đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào mặt

tôi, hơi nhướn mày, lạnh lùng hỏi bằng giọng mỉa mai: “Chị cũng muốn tôi coi

trọng tấm lòng của người khác hả? Thế tấm lòng của tôi thì chị đối xử với nó

thế nào?”

Một tiếng sét vừa nổ đoàng bên tai tôi.

Nhạc phim “Bạch mao nữ” tự nhiên réo rắt bên tai. Tôi

tự vấn lòng, hình như mình chưa bao giờ làm bất kỳ một việc bội tình bạc nghĩa

nào thì phải!

Dằn vặt, rối trí không biết nên nói gì. Tôi đẩy hắn ra

hòng chạy trốn.

Lúc này tôi chỉ nghĩ đến kế sách thứ ba mươi sáu: đánh

bài chuồn.

Hắn nắm chặt cánh tay tôi từ phía sau, kéo giật lại,

trong hành động có gì đó ai oán, khó nói thành lời.

Cảm giác có một luồng gió gào xé ngang tai, hắn kéo

tôi mạnh khủng khiếp!

Hắn thuận thế ép tôi vào góc tường, đầu kề sát, khoảnh

khắc hơi thở hắn ập vào mặt, tôi dường như có thể cảm nhận được hơi thở mang

lẫn men rượu vẫn còn nóng hầm hập chưa kịp nguội.

Ánh mắt xoáy sâu vào tôi, hắn hỏi: “Tô Nhã, chị có

biết vừa rồi tôi ước điều gì không?”

Giọng nói chết tiệt đáng ghét không biết xấu hổ của

hắn sao lại gợi cảm đến thế!

Tim gan tôi nhảy loạn lên, luống cuống nói: “Cậu… cậu

đừng nói? Không được nói, tôi không muốn biết! Nói ra sẽ không còn linh nghiệm

đâu!” Không phải tôi không muốn biết, mà vì tôi đã có thể đoán được đại khái

nên cảm thấy có chút sợ hãi. Thực sự thì tôi không dám biết.

Tôi không muốn nghe nhưng hắn cứ muốn nói. Hắn vẫn cố

chấp ép chặt tôi vào tường, cố chấp nhìn tôi, cố chấp muốn nói cho tôi biết ước

nguyện của hắn: “Điều ước của tôi là chị và bạn trai chị mau chóng chia tay!”

Dù đã đoán trước ước nguyện của hắn sẽ kiểu kiểu như

thế nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra tôi vẫn không khỏi đớ người.

Giọng tôi bắt đầu run run: “Ninh Hiên, cậu ngốc đấy à!

Rõ ràng cậu biết tôi đã có người yêu mà vẫn quấy rầy tôi như vậy, tôi còn là cô

giáo của cậu nữa! Cậu làm thế này không đúng đâu, biết không? Ưm… Bỏ tôi ra…

không được hôn… ưm…”

Tên Ninh Hiên vô liêm sỉ cúi đầu xuống, hắn lại hôn

tôi rồi!

Tôi vùng vẫy quẫy đầu hòng tránh đôi môi hắn. Nhưng

hắn vẫn theo sát như hình với bóng, bất kể tôi muốn trốn tránh đi đâu môi hắn

vẫn dính chặt trên miệng tôi!

Tôi mở miệng định lên tiếng mắng một câu, nhưng cái

lưỡi quỷ quái ranh mãnh của hắn lập tức tận dụng cơ hội này chui tọt vào miệng

tôi, cái lưỡi như một con rắn con vô cùng ranh mãnh lừ lừ trườn tới, như món

thịt nấu đông mềm mại nhất làm tê liệt từng dây từng dây thần kinh của tôi.

Tim đập mạnh như trống đánh bên tai. Toàn thân tôi mềm

nhũn, tê dại. Trước mắt tôi là sự giao thoa của một màu trắng đến lóa mắt và

một màu đen tăm tối mờ ám. Trong sự giao thoa trắng đen này, tôi cảm thấy mình

đã hóa thành một vũng bùn nhão nhoét!

Chưa bao giờ tôi có cảm giác như thế này cả, chưa bao

giờ. Trong chốc lát, tôi thấy mình lạc đường, lạc vào không gian tuyệt diệu mà

một cậu thanh niên mười tám tuổi đang khổ công tạo ra, không tìm thấy lối thoát

của lý trí đâu cả, tôi say sưa chìm đắm trong mối tình vụng trộm không nên có.

Toàn thân tôi không còn chút sức lực, phải dựa vào bức

tường phía sau và Ninh Hiên phía trước mới có thể đứng thẳng được.

Đến lúc Ninh Hiên buông tôi ra, cả hai đều hổn hển thở

dốc. Hắn đặt trán hắn lên trán tôi thầm thì: “Tô Nhã, tôi không tin chị không

có chút tình cảm nào với tôi! Tôi không tin chị không thích tôi một chút nào!”

Hai câu không tin của hắn khiến tôi như bị sét đánh,

tìm lại được chút lý trí đã mất.

Đúng thế, đến giờ phút này, nghĩ lại tiếng tim đập

thình thịch, những hoảng loạn, bức bách và sự xoắn xuýt vừa rồi, tôi không thể

không thừa nhận một điều, tôi động lòng rồi! Thậm chí còn nhiều hơn thế, tôi…

tôi thích hắn mất rồi!

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao trước kia không cảm

nhận thấy nguồn áp lực hắn tạo ra như hiện nay. Bởi vì tôi đã rung động!

Ninh Hiên như một bàn tiệc vừa ngon miệng vừa bắt mắt

bày ra trước mặt dụ dỗ người ta. Chẳng cần làm gì đã hấp dẫn đến nhỏ dãi ra

rồi! Đến khi đèn xanh bật lên thì đố ai có thể cưỡng lại nổi những món khoái

khẩu thế này được?

Tôi tự thấy mình vô liêm sỉ, thật nhục nhã và đáng hổ

thẹn. Một đằng còn một anh người yêu chính thức chưa kịp chia tay, một đằng lại

rung động trước một thằng nhóc mười tám tuổi non nớt thế này!

Ngoài ra còn một vấn đề chết người nữa: Tôi là cô giáo

của hắn! Với năm nghìn năm văn hóa được lưu truyền đến ngày nay thì tình yêu

nếu có của chúng tôi sẽ được gọi là “loạn luân”! Gia pháp của các bậc tiên tổ

uyên bác sẽ hạ lệnh hai đứa chúng tôi phải chịu hình phạt nhét vào lồng lợn thả

trôi sông! Vào thập kỷ tám mươi, những đôi nam nữ bỉ ổi thế này bị phỉ nhổ là

“bọn dâm loạn”.

Tôi hít một hơi thật sâu, quyết tâm nói với Ninh Hiên:

“Tôi là cô giáo của cậu! Giữa chúng ta không thể!” Nói rồi tôi lấy hết sức đẩy

hắn ra, chạy thục mạng khỏi quán rượu.

Không dám quay lại nhìn, không dám nghe bất kỳ điều gì

nữa.

Vừa rồi nghe xong câu nói của tôi, hai con mắt hắn

chất chứa bao ê chề, thất vọng, đau đớn, giống như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn,

hàng vạn roi da thay nhau đâm, quất vào tim tôi. Hắn đứng phía sau, như một con

thú nhỏ bị thương gào gọi tên tôi, muốn tôi quay lại, muốn tôi quay lại! Nhưng

tôi nhất định phải chạy xa khỏi hắn, nhất định phải chạy!

Khốn khiếp! Bây giờ tim tôi còn đau hơn lúc phát hiện

ra Trác Hạo có người khác ở bên ngoài nữa!

Thì ra từ bỏ một mối tình lại đau khổ đến vậy. Biết rõ

con tim mình đã rung động trước tình cảm ấy nhưng chẳng thể đón nhận nó.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.