Các môn đồ Đại Đế đều lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, sát khí ẩn động.
Theo bọn họ nghĩ, chỉ là một gã hộ vệ, cho dù giết thì thế nào, dám làm càn trước mặt bọn họ?
– Ha ha, thành Chân Long thật hiếm thấy, lúc trước có một Cửu Vương, hiện tại có kẻ không biết tôn ti
như ngươi!
Tên môn đồ Đại Đế lúc trước lạnh lùng nói, hắn gọi là Quách Minh, là môn đồ thứ sáu của thành Chu
Yếm.
Lăng Hàn khó chịu:
– Biết nói tiếng người không?
– Còn dám phách lối?
Tất cả mọi người kinh ngạc, gia hỏa này không có đầu óc sao?
Chỉ là hộ vệ, dựa vào cái gì mạnh miệng với môn đồ Đại Đế?
Hay cũng không phải hộ vệ của Cửu Vương thành Chân Long, cho dù Cửu Vương quét ngang Thánh
Nhân cảnh, bọn họ sẽ nhìn hộ vệ hung hăng càn quấy hay sao?
Hừ!
– Dám bất kính với chúng ta, là ngươi tự ăn ác quả!
Quách Minh nói, hắn vươn tay bắt lấy Lăng Hàn, hắn muốn ném Lăng Hàn lên gốc dây leo khô kia.
Lăng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, khốn kiếp, muốn ẩn danh cũng không được.