Nhìn thấy có người tới cứu, lúc này Lam Tinh công chúa không mừng rỡ như điên?
Nhưng vẻ mặt của nàng là gì?
Là chấn kinh!
Còn nữa, làm một con tin, vì cái gì nàng có tâm tình ăn uống? Hơn nữa, nàng còn gọi Sa Dật Hành là thúc thúc.
Có quỷ, có hố!
Đương nhiên, hố này không phải đào cho hắn, mà là nhằm vào Địa Minh quốc.
Lăng Hàn cảm thấy tất cả đều trùng hợp.
Ngươi xem, trong tình huống không có manh mối, đột nhiên có tư liệu công chúa bị bắt cóc truyền ra, thông qua miệng của xà nhân báo ra ngoài, từ đó dẫn bọn họ đi rãnh biển Lục Nguyên, sau đó thuận thế dẫn xuất Sa Dật Hành.
Bởi vì dính đến vấn đề chiếm đoạt Lam Tinh quốc, Địa Minh quốc ngồi không yên, phái ra Tiêu Nguyên tới hiệp trợ, sợ Sa Thông Vũ gánh không được mà nhường vương vị ra.
Thật trùng hợp, hết lần này tới lần khác thủ hạ Sa Dật Hành lại đụng phải người Địa Minh quốc, còn nói lỡ miệng, lộ ra ngoài vị trí hang ổ của Sa Dật Hành.
Tất cả đều quá khéo, giống như tận lực an bài.
Lăng Hàn nuốt nước bọt, trên mặt nở nụ cười, nói:
– Ta tên là Lăng Hàn, cố ý tới cứu công chúa điện hạ.
– Ta không cần ngươi cứu, ngươi đi đi.
Lam Tinh công chúa phất phất tay, dáng vẻ sốt ruột đuổi người.
Ách, so với huynh đệ Sa gia lão gian cự hoạt, vị công chúa này không có tâm cơ gì . Nhưng mà, cũng chính vì như thế mới lộ ra nàng đáng yêu.