– Thúc thúc!
Trong hành cung Lam Tinh quốc đặc biệt chuẩn bị vì Địa Minh quốc, Tiêu Đắc Lặc cung kính hành lễ với Tiêu Nguyên.
Một là, đây là thúc thúc của hắn, thuộc về trưởng bối, thứ hai, cũng là trọng yếu nhất, người ta chính là Tôn Giả, một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn.
Tiêu Nguyên nhấc tay, hỏi:
– Tình huống bây giờ thế nào?
– Lam Tinh quốc chủ đang cân nhắc.
Tiêu Đắc Lặc nói.
Tiêu Nguyên trầm ngâm một lúc:
– Phải nhanh chóng cứu Lam Tinh công chúa ra.
– Vâng.
Tiêu Đắc Lặc gật đầu, lần này kết giao quan hệ tới việc bọn họ chiếm đoạt Lam Tinh quốc, nếu không còn Lam Tinh công chúa, tất cả không có gì để nói.
– Đi thôi.
Tiêu Nguyên phất phất tay.
– Thúc thúc.
Tiêu Đắc Lặc muốn nói lại thôi.
– Chuyện gì?
Tiêu Nguyên hỏi.
Tiêu Đắc Lặc do dự một chút, mới nói:
– Chất nhi nghĩ mời thúc thúc đi trấn áp một tên Nhân tộc.
– Ồ?
Tiêu Nguyên bật cười, nói:
– Lần này Nhân tộc đi vào nơi đây, chẳng lẽ còn có Tôn Giả hay sao?
Tiêu Đắc Lặc lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nói:
– Nhân tộc là Hóa Linh cảnh.
– Hóa Linh cảnh?
Tiêu Nguyên lấy làm kinh hãi, hắn nhìn về phía Tiêu Đắc Lặc, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn.
Ngươi chơi ta sao?
Hóa Linh cảnh cũng cần hắn xuất thủ, ngươi cho rằng ta là ai?
– Thúc thúc, tên Hóa Linh cảnh này vô cùng cổ quái, chiến lực chí ít có thể so với Giáo Chủ ngũ tinh.
Tiêu Đắc Lặc vội vàng giải thích.
Tiêu Nguyên bật cười, tự nhiên không tin.
Hóa Linh cảnh nắm giữ chiến lực Giáo Chủ cấp, hơn nữa còn là ngũ tinh?”
Sao ngươi không nói hắn có thể chém giết Tôn Giả cho xong?
– Là thật.
Tiêu Đắc Lặc vội vàng cường điệu, hắn nói ra chuyện giao thủ với Lăng Hàn.
Sau khi Tiêu Nguyên nghe xong, sắc mặt hắn biến thành ngưng trọng, nhưng gương mặt của hắn giãn ra.