Lăng Hàn đi quanh quần đảo.
Bởi vì đây là kinh nghiệm, quả nhiên, sau khi đi một lúc hắn phát hiện có bãi cát, sau đó hắn xem đây là điểm xuất phát, một tên cự nhân tỏa ra kim quang lấp lánh đang ở đó.
Vẫn bị vây trên cây cột, vẫn bị xích sắt trói.
Thật sự không có ý tưởng mới.
Lăng Hàn nuốt nước bọt, Kim Sắc Cự Nhân đã chào hỏi:
– Tiểu gia hỏa, tới, tới!
Thật sự sao chép mà.
Được rồi.
Lăng Hàn đi qua, hắn nói chuyện với Kim Sắc Cự Nhân, nghe giống nhau như đúc, nơi này chỉ cần ngân quang tinh thể, vẫn có thể hối đoái long tiên.
Không có cò kè mặc cả, Lăng Hàn vẻ mặt cứng đờ như gỗ lên đường, điều này cũng không biết hối đoái qua bao nhiều lần, đã quen thuộc đến chết lặng
Hắn tiến lên, hắn tìm kiếm ngân quang tinh thể, lại vừa chú ý hung thú qua lại chung quanh.
Nhưng tìm thật lâu, hắn thật sự không tìm được khối ngân quang tinh thể nào.
Nhưng có tiếng gầm truyền đến, Lăng Hàn nhìn lại, hắn nhìn thấy con báo có màu vàng kim, nó dài bảy trượng, toàn thân bao phủ trong lân phiến kim loại chứ không có lông vũ.
– Xấu quá.
Lăng Hàn nói thầm.
Vùng biển này có quá nhiều nơi quái di, hắn trải nghiệm lâu cũng trở nên bình thường hơn.
Kim Báo cũng không quản tâm tình của hắn như thế nào, nó lập tức giết tới.