Sát khí!
Lăng Hàn nghiêm túc, hắn nhìn sang hướng bên trái, mà sát ý kia lại bao phủ lấy hắn.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, một bóng người mềm mại xuất hiện trước mặt hắn.
Phong Diệu Lăng.
Khốn kiếp, con mụ điển âm hồn bất tán.
Lăng Hàn còn muốn chờ mình bước vào Giáo Chủ sẽ ra sứć đánh con mụ điên này, không nghĩ tới hắn gặp nữ nhân này nhanh như vậy.
Mặc dù hắn hiện tại đã chính thức nắm giữ chiến lực Giáo Chủ, nhưng hắn vẫn không phải là đối thủ của Phong Diệu Lăng.
Thực lực của nữ nhân này tuyệt đối từ tam tinh trở lên, thậm chí hắn không dùng phù binh, cho dù lưu lại cũng không làm gì được nữ nhân này.
– Cuồng đồ nhận lấy cái chết!
Phong Diệu Lăng lập tức giết tới gần, trường kiếm trong tay chém ra như muốn chém đứt thiên địa.
Lăng Hàn vội vàng rút lui, hảo hán khôngi ăn thiệt thòi trước mắt.
– Bà điên, ngươi chờ, không đánh nát cái mông của ngươi, ta không gọi là Văn Nhân Lương Bình!
Hắn vừa chạy vừa kêu lên.
Nếu Văn Nehân Lương Bình biết sau khi chết còn bị hãm hại, có khi nắp quan tài không ép được hắn bật dậy.
Ngươi quá xảo trá.
Phong Diệu Lăng nhanh chóng truy đuổi, tốc độ thân pdháp của hắn quá nhanh, Phượng Dực Thiên Tường tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ, khi lực lượng của hắn đã bước vào cấp Giáo Chủ, thậm chí tốc độ của Lăng Hàn càng nhanh hơn nàng.
Như thế, chỉ là mấy cái nháy mắt, Lăng Hàn đã biến mất trong tầm mắt của nàng.
– A!
Phong Diệu Lăng oán hậ cầm kiếm chém loạn, phốc phốc phốc, dung nham hóa thành mưa bay đầy trời, cũng làm nàng vô cùng chật vật.
– Con mụ điên, con mụ điên, thật sự có bệnh.
– Không biết gia hỏa Tỉnh Hạo Nhiên thế nào, sẽ không bị con mụ điên giết chứ?
– Cũng không có khả năng, cái miệng của tên kia rất tiện, nếu chết dễ dàng như vậy, hắn đã sớm bị người ta chém thành cặn bã từ tám trăm năm trước rồi.