– Làm gì vậy?
Người trẻ tuổi đề nghị đánh người kia quay lại nhìn Lăng Hàn. Trên người hắn khoác áo dài màu tím, nét mặt vô cùng ngạo mạn.
– Các ngươi nóii muốn đánh ta?
Lăng Hàn cười dịu dàng nói.
Mấy ngày nay, trước sau hắn bị Phong Diệu Lăng cùng Văn Nhân Lương Bình đuổi giết, tuy đều chạy thoát trong egang tấc, nhưng chẳng lẽ trong lòng hắn không bực bội?
– Ồ, không ngờ ngươi nghe được?
Thanh niên áo tím có chút kinh ngạc. Hắn đã cố ý áp thấp âm thandh, nhưng cũng không sao hết, nghe được thì thế nào?
– Thì tính sao?
Hắn hỏi lại, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Lăng Hàn buông buông tay:
– Vừa vặn, mấy ngày nay tâm tình của ta cũng không tốt, như vậy đánh ngươi một trận để phát tiết một hồi.
– Ha ha, ha ha ha!
Thanh niên áo tím cất tiếng cười to. Điều này thật sự quá buồn cười.
– Gia hỏa này thật sự không biết tự lượng sức mình!
Hắn thu hồi dáng vẻ tươi cười, lạnh lùng nói.
Tên mặc thanh sam còn lại cũng không khỏi lộ ra sắc mặt không kiên nhẫn nói:
– Lẽ ra ngươi đã gặp vận may bởi vì chúng ta không muốn phí thời gian trên người của ngươi. Nhưng ngươi lại tự mình chuốc lấy khổ cực. Quả thực là muốn được ăn đòn.
– Không cần nhiều lời, đánh hắn!
Thanh niên áo tím bước ra, đánh thẳng về Lăng Hàn.
Lăng Hàn vẫn chắp hai tay sau lưng, hoàn toàn không để đối phương vào mắt.
– Ngươi vô cùng tin tưởng vào bản thân mình?
Thanh niên áo tím lộ ra vẻ phẫn nộ. Không ngờ gia hỏa lại dám khinh thị hắn.
Đánh hắn, đánh chết hắn!
Bỗng nhiên hắn gia tốc, đánh một chưởng về phía Lăng Hàn.
Đồng bạn của hắn cũng không giúp đỡ mà thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên. Bởi vì hắn cũng tin tưởng vào thực lực của đồng bạn mình. Chỉ cần một người cũng đủ để trấn áp Lăng Hàn.