Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy đó là một con hung thú cực lớn, hình dáng như hùng sư, bên cổ mọc đầy lông bờm đỏ rực, trên lưng còn mọc ra hai cánh khổng lồ giương mở ra như phô thiên cái địa.
Cho dù đám người Lăng Hàn ở cách xa, thời điểm hung thú mở cánh ra, bọn họ vẫn có thể cảm giác được kình phong rất mạnh thổi tới giống như gió lốc.
– Hỏa Dực Sư!
Liên Ngọc Đường lập tức nói với Trì Mộng, nói:
– Hung thú rất hiếm thấy, nghe nói đã sớm diệt tuyệt. Hỏa Dực Sư sinh ra Thất Khiếu Linh Lung Tâm, có hiệu quả trị thương cho nên, trước đây thật lâu đã bị bắt giết không sai biệt lắm, không nghĩ tới nơi này còn có thể gặp được một con.
Hắn tự nhiên cố ý khoe khoang học thức, cũn thu hoạch ánh mắt bội phục của giai nhân.
Nhưng Trì Mộng Hàm còn không có gì biểu thị, Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu lại lộ ra vẻ mặt “chấn kinh”.
– Liên biểu ca, ngươi hiểu thật nhiều!
– Ta thật bội phục ngươi nha!
Hai con hàng này dùng ánh mắt tỏa sáng và mê đắm nhìn sang, Liên Ngọc Đường nổi da gà.
Con Hỏa Dực Sư này đanig dùng móng vuốt bắt lấy man ngưu, hiển nhiên là con mồi của nó, rõ ràng con man ngưu dài mười trượng nhưng lại trở nên nhỏ bé dưới móng vuốt của Hỏa Dực Sư.