Liên Ngọc Đường lui sang một bên, Lăng Hàn đứng ở cửa ra vào.
– Tiểu Hồng, bây giờ phải xem ngươi rồi.
Lăng Hàn nói, sau đó bố sung:
– Ngươi tuyệt đối không nên làm ra chuyện gì khác người, bằng không thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Tiểu Hồng Điểu rất muốn hại Lăng Hàn một chút, nhìn hắn xấu mặt, nhưng bị Lăng Hàn giật mình như thế, nàng run rẩy rùng mình vài cái.
Ngươi nên thành thật một chút.
Nàng bị Lăng Hàn nâng trong tay, sau đó duỗi hai cánh chạm vào cánh cửa.
Đôi mắt của nàng bắn ra hào quang rực rỡ, oanh một tiếng, cửa lớn cung điện bị mở ra.
A?
A!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bọn họ tiến đến bao lâu? Cả đám liên tục bận rộn suốt ngày, bọn họ phí bao nhiêu công sức. Lăng Hàn thì sao, người tới nơi này chưa tới nửa giờ, cánh cửa lớn đã mở ra.
Ngươi không phục không được!
– Liên biểu ca, cám ơn.
Đại Hắc Cẩu đưa tay đòi tiền cược của Liên Ngọc Đường.
Mặc dù Liên Ngọc Đường có một trăm cái khó chịu, nhưng ở trước mặt Trì Mộng Hàm, hắn có khả năng ném mặt mũi hay sao?