Lăng Hàn nhìn về phía Thủy Nhất.
Đối phương có thể cho hắn danh ngạch, thậm chí mấy cái, Lăng Hàn không một chút nào hoài nghi, nhưng hắn là rể hiền của Thiên Điểu Đế tộc, hơn nữa, Thiên Điểu Đế tộc cũng có ý bồi dưỡng hắn như Tổ Vương tương lai, cho nên bọn họ đã trút xuống lượng lớn tâm huyết.
Cho nên, Thủy Nhất này khẳng định có chút mặt mũi.
Nhưng mà vô công bất thụ lộc.
– Thủy Nhất huynh có yêu cầu gì hay không?
Lăng Hàn cười hỏi.
– Một cái nhân tình.
Thủy Nhất miỉm cười, dựng lên một cái ngón tay.
Lăng Hàn nhún vai:
– Ta muốn dẫn người hơi nhiều.
– Đây là nhân tình rất lớn.
Thủy Nhất biểu lộ không thay đổi, hẳn vẫn duy trì nụ cười như trước.
– Thành giao.
Lăng Hàn đưa tay ra.
Thủy Nhất cũng đưa tay ra, hai người cầm tay nhau và đạt thành giao dịch.
Sau đó, trong học viện Tổ Vương lựa ra học viên xuất phát lên đường đi tới Thiên Điểu Đế tộc.
– Lăng Hàn, ha ha.
– Dù sao không phải Đế tộc chân chính, có tư cách gì cạnh tranh cùng chúng ta?
– Ngoan ngoãn ở nhà đi.
– Mặc cho ngươi yêu nghiệt thì nhưi thế nào, tu vi theo tiến cảnh không kịp, lại có tư cách gì đàm luận cạnh tranh Đế vị?
Vào lúc những Đế tử Đế nữ xuất phát nhìn thấy Lăng Hàn đang đứng ở cửa chính học vieện, cả đám không nhịn được lên tiếng châm chọc một phen.
Hiện tại ngươi còn có thể trâu bò hay sao?
Ha ha, ngươi chỉ là dân đen nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể sdo với bọn họ?
Phi!
Lăng Hàn đứng chắp tay, bình tĩnh thong dong.
– Nha, còn giả vờ trấn định?
Có Đế tử cười ha ha, vẻ mặt của hắn đầy khinh bỉ.
– Hiện tại trong lòng của hắn không biết có bao nhiêu thống khổ.
– Chắc chắn rồi, chỉ có thể đưa mắt nhìn chúng ta rời đi, chính mình lại chỉ có thể nhìn trời thở dài, đổi lại là ta, ta cũng khổ tâm.