Lăng Hàn dùng địa khí bao vây đám người Đại Hắc Cẩu thuấn di, sau đó bọn họ xuất hiện tại nơi khác.
Lăng Hàn!
Tống Lam vui mừng kêu lên. Bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện phiếm, chúng ta phải nhanh chóng tới truyền tống trận.
Lăng Hàn nói ra. Đúng vậy, muốn huynh huynh muội muội thì cứ về Cửu Dương Thánh Địa nói sau.
Tiểu Thanh Long nói rất ti tiện. Ngươi không nói lời nào không có người nào cho rằng ngươi câm!
Lăng Hàn đá ra một cước.
Bọn họ tiến vào truyền tống trận, bởi vì chỗ này không phải lối ra địa mạch, cho nên, chỉ có thể thuấn di tới gần, sau đó lại chạy tới.
Lúc bọn họ chạy tới lại phát hiện nơi này có trọng binh canh gác. Ai, xem ra con đường này đi không thông.
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt. Thật sự xin lỗi, đã liên lụy tới ngươi.
Tống Lam áy náy nói ra, nhưng nam nhân nàng ưa thích lại từ vạn dặm xa xôi tới đây, thậm chí còn cứu nàng thoát khỏi đối thủ cường dại, tự nhiên làm cho nàng cảm động suýt khóc. Còn có Cẩu gia đấy.
Đại Hắc Cẩu phá hư phong cảnh. Còn có Long gia.
Tiểu Thanh Long cũng không cam chịu yên tĩnh.
Tống Lam đành phải cảm tạ hai gia hỏa này, khuôn mặt nàng đỏ bừng. Tiểu Hàn tử, làm sao bây giờ?
Đại Hắc Cẩu hỏi: Mời Cửu Sơn lão gia tử tới cứu giá sao?