Trận chiến đấu này cuối cùng lấy Thi Nguyên nhận thua mà kết thúc.
Lăng Hàn vẫn chưa thỏa mãn, hắn khai phát ra diệu dụng của địa khí, chính nghĩ nắm giữ thuần thục, không nghĩ tới Thi Nguyên lại yếu như thế.
Ai, ngươi có thể kiên trì lâu hơn một chút mà.
Thi Nguyên không mặt mũi nào lưu lại nơi này, hắn xám xịt chạy đi, những người khác lại bắt chuyện với Lăng Hàn, trong lời nói rất khách khí, biểu đạt ra muốn kết giao bằng hữu với Lăng Hàn.
Ban đầu, Lăng Hàn xuất thân từ Bắc Thiên vực, đó là một nơi đầy sỉ nhục, người của ba Thiên Vực khác nhìn thấy sẽ xem thường, nhưng bây giờ khác biệt, Lăng Hàn đã dùng thực lực chứng minh hắn bất phàm.
Hơn nữa, trận pháp tông sư trẻ tuổi như vậy cũng rất trâu bò.
Vào di tích cổ thám hiểm cần cái gì nhất?
Trận sư!
Có một tên trận sư siêu phàm trong đội ngũ, chí ít có thể gia tăng tỷ lệ sống sót và đạt được nhiều bảo vật hơn.
Cho nên, không ai muốn đắc tội nhân vật như vậy.
Lăng Hàn cũng không tự cao tự đại, hắn nói chuyện với mọi người nói, cũng xem như kết giao nhân mạch, ngày sau đi Đông Nam Tây Thiên vực cũng có nơi sống yên ổn.
Sau khi nói chuyện một lúc, Lăng Hàn lấy cớ nghỉ ngơi, hắn đi tới nơi Yêu tộc an bài cho hắn ở lại.
Không lâu lắm, Đại Hắc Cẩu chạy tới.
Tiểu Hàn tử, ngươi tuyệt đối không nghĩ đến Cẩu gia thăm dò ra cái gì.
Nó thần thần bí bí nói. Nói. Ngươi đoán. Móa, ngươi không nói ra còn bảo ta đoán, ngươi muốn ăn đòn sao? Ách!
Đại Hắc Cẩu thè lưỡi, bắt đầu nói.
Thì ra Yêu tộc lại có quan hệ rất sâu với Thiên Vũ Tôn Giả.
Lúc trước, Thiên Vũ Tôn Giả du lịch thiên hạ cũng thu phục không ít yêu thú cường đại, trở thành thú sủng. Theo lời của yêu thú, có thể đi theo một vị Tôn Giả, lại là hậu đại của Tổ Vương cũng không mất mặt.