Trận đạo tông sư, dời bước thành trận.
Lăng Hàn không có lợi hại như vậy, hắn làm không được dời bước thành trận, nhưng chỉ dẫn động địa khí công kích thì không khó.
Đây là tiên pháp gì?
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn, hắn ngạc nhiên nhìn cự long màu vàng kia, hắn suy đoán Lăng Hàn dùng diệu pháp gì đó.
Ở trước mặt chân long, con mèo bệnh ngươi dám hung hăng càn quấy?
Lăng Hàn cười nói.
Thi Nguyên hét lớn một tiếng: Ngươi chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, cho dù gọi ra chân long, ta cũng không sợ ngươi đâu!
Hắn giết tới gần, hắn đánh ra một chưởng hóa thành năm sợi tơ màu vàng cắt vào người Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn điều động cự long ngăn chặn năm sợi tơ kia.
Thi Nguyên cười lạnh, hắn công kích vô cùng sắc bén, không gì không phá, cự long của ngươi sẽ sụp đổ.
Phốc!
Địa long va chạm vào sợi tơ, sợ tơ đứt gãy, địa long không bị ngăn cản và tiến về phía trước.
Cái gì!
Sắc mặt Thi Nguyên vô cùng đặc sắc, sau khi giật mình thì hắn trốn tránh.
Bành!
Địa long đánh nát sợi tơ của hắn mà không hề hấn gì, hơn nữa còn xông thẳng về phía trước.
Đám người cực kỳ hiếu kỳ, bọn họ nhìn thấy uy lực của cự long quá mạnh, đánh ra một kích có thể rung chuyển núi đồi.
Địa long quỷ dị tới cực hạn.
Rốt cuộc là kỹ pháp gì?
Lăng Hàn lắc đầu.
Địa khí ngưng thực có thể công kích, điểm ấy được chứng minh, nhưng hắn chỉ vận dụng sơ bộ, địa long không đủ biến hóa, chỉ có thể tới và lui, nói cách khác, chỉ có thể chính diện chọi cứng.
Hắn suy nghĩ một chút, hắn cần phải tăng cường tạo nghệ trận đạo, hẳn càng phải làm địa long linh hoạt hơn. Ta không tin!
Thi Nguyên hét lớn, hắn giết trở về.
Hắn là Sinh Đan viên mãn, chiến lực cao tới nhị thập tam trọng thiên, tinh võng bài danh hai mươi bảy, tại sao hắn không bằng Lăng Hàn?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Lăng Hàn mỉm cười, hắn chỉ tay về phía Thi Nguyên, địa long lại tấn công Thi Nguyên lần nữa.
Thi Nguyên không dám tiếp một kích này, hắn vội vàng cong người né tránh, sau đó lại tấn công.