Không lâu lắm, đám người Cát Tường Thiên chạy ra khỏi đại điện.
Hiển nhiên, ngọn đèn lại tắt lần nữa.
Thấy một mình Lăng Hàn ngồi xếp bằng bên ngoài giống như lĩnh hội cái gì đó, không ít người cười lạnh.
Ở đây đều là thiên kiêu vô thượng nhưng có ai nhớ kỹ Thánh thuật?
Ngươi giả vờ cái gì chứ?
Chỉ có Cát Tường Thiên và Tống Lam đều rung động, cũng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
Nữ tính tính cách nhẵn nhụi, lại thêm các nàng có sức quan sát xuất sắc, các nàng trước đó nhận ra, Lăng Hàn tới cực muộn nhưng lại hoàn thành ghi nhớ Thập Bát La Hán Thủ, bắt đầu ra ngoài lĩnh hội.
Tính toán thời gian một chút, thậm chí còn ngắn hơn Phong Kế Hành rất nhiều.
Hiện tại, Lăng Hàn là người đi ra đầu tiên.
Gia hỏa này dẫn đầu nắm giữ Thánh thuật?
Giả thần giả quỷ!
Một thanh niên khinh thường nói ra, hắn là cường giả Thất Đỉnh, bài danh tinh võng sáu mươi bảy, tên là Mạc Nguyên Vũ.
Lăng Hàn làm như không nghe thấy, hắn đang lĩnh ngộ mấu chốt. Tiểu tử, ngươi rất trâu bò đúng không, dám không coi ai ra gì!
Mạc Nguyên Vũ nhanh chân đi tới gần Lăng Hàn, kẻ này không có tiếng tăm gì, hiện tại dám làm ra vẻ trước mặt ta, ai cho ngươi dũng khí như vậy?