Ánh mắt Lăng Hàn nhìn chung quanh, hắn muốn xem có ba người Đổng gia ở đây hay không, nếu như bọn họ chưa tránh thoát ảo cảnh, hắn sẽ “trợ giúp” bọn họ một tay.
Đáng tiếc là, ba người kia có vận khí không kém, đều tránh thoát ảo cảnh vây khốn.
Ai, tính toán ra, kỳ thật hắn đã cứu ba người này, bởi vì hắn luyện hóa tia sáng, làm cho ảo cảnh không thể vận chuyển, từ đó mới có thể dựa vào ý chí thoát thân.
Cũng tốt, chết trong ảo cảnh quá dễ dàng với bọn chúng, hắn muốn tự tay xử lý mới tốt.
Những người khác không có thù oán với hắn, Lăng Hàn sẽ không chém giết loạn, bởi vậy hắn tiếp tục rời đi.
Không bao lâu, hắn đã đuổi kịp đám người kia.
Thì ra nơi này là bên trong một đại điện, lại có bóng người diễn dịch bí pháp Phật tộc.
Thập Bát La Hán Thủ, chính là bảo thuật cấp Tôn Giả.
Lăng Hàn cũng đi học, kỹ nhiều không ép thân, hơn nữa Thánh thuật, Đế thuật quá cao cấp, hắn không thể học được trong thời gian ngắn, cho dù học được cũng chỉ vận chuyển bình thường, vẫn là bảo thuật cấp Tôn Giả mới là tốt nhất.
Bởi vì hắn tới quá muộn, sau khi tìm hiểu sau gần nửa ngày, lập tức có người nắm giữ bảo thuật.
Lại là Phong Kế Hành.
Thiên kiêu vô thượng không phải nói suông, thiên phú và ngộ tính rất mạnh.
Cho dù là thổ dân cũng động tâm, muốn gả nữ tử chưa lập gia đình cho hắn, kết thân gia với thiên tài.