Hưu hưu hưu, còn có càng nhiều người chạy tới.
Ví dụ như Đàm Mộng, Giải Nghênh Thu, ba vưu vật trên Tuyệt Sắc bảng đều tới, các nàng vô cùng chú ý việc này.
Trong mắt các nàng, mặc dù Lăng Hàn không có tư cách trở thành phu quân tương lai nhưng lại là thiên tài khó lường, đáng để các nàng mời chào, lần này chính là cơ hội tốt.
Lăng Hàn tất nhiên không thể hóa giải một kiếp này, như vậy mình giải quyết thay Lăng Hàn, đối phương sẽ thiếu ân tình của mình, chuyện kế tiếp liền dễ làm.
Tiết Băng Nguyên không có khả năng thừa nhận trước mặt mọi người, hắn vung tay nói:
Nói bậy nói bạ.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, hắn ném Tiết Chiến xuống đất, sau đó vỗ vỗ đầu Tiết Hải: Đến đây, làm người trong cuộc, là kẻ gây sự, ngươi ngoan ngoãn nói mọi việc đi. Ngươi nói hươu nói vượn!
Tiết Hải cũng không thừa nhận, lập tức lớn tiếng hô lên.
Trong trường hợp như thế, chẳng lẽ Lăng Hàn còn dám nghiêm hình bức cung sao?
Bỗng nhiên hắn kêu thảm thiết, một tay bị Lăng Hàn bẻ gãy.
Gia hỏa này dám làm thế!
Tê, khó trách gia hỏa này chỉ nhìn chằm chằm đánh vào mặt mình, khi đó cũng đã nghĩ đến đến việc hiện tại hay sao?
Lăng Hàn không chỉ đánh gãy cánh tay của hắn, còn nghiền nát từng xương ngón tay của đối phương.
Tay đứt ruột xót, thống khổ cỡ nào?
Tiết Hải rên rỉ gào khóc thảm thiết. Dừng tay!
Tiết Băng Nguyên phẫn nộ quát, nhưng hắn phát hiện toàn thân Lăng Hàn đều là sát khí, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì trong trạng thái như thế, Lăng Hàn thực sự dám giết người.
Không thể bức đối phương quá gấp.
Trong lòng của hắn hơi động, hắn dùng liên tiếp khí căn dặn Tiết Hải, bảo hắn thạm thời thừa nhận đi. Ngược lại, về sau có thể chối là do Lăng Hàn bức cung, hắn có thể chối tội.
Tiết Hải không kiên trì nổi, tộc thúc bảo hắn khai ra, hắn cũng nói rõ một năm một mười.