Nhan Nhạc Sinh mở miệng, hắn quyết định nói ra chủ sự sau màn.
Người kia họ Mã, tên là Mã Kỳ Vân, chính là một tên phó phủ chủ của Thiên Vũ phủ, là đại quan ngũ phẩm.
Nhưng Lăng Hàn chưa bao giờ đắc tội người này, vì sao lại bị đối phương nhằm vào?
Đối với điểm ấy, Nhan Nhạc Sinh cũng không hiểu, hắn chỉ phụng mệnh làm việc, nào dám hỏi tại sao Mã Kỳ Vân muốn nhằm vào Lăng Hàn.
A, chẳng lẽ là người kia?
Bỗng nhiên Lăng Hàn nghĩ đến, hắn đã từng kết đại thù với Mạnh Dương Thành, mà Mạnh Dương Thành lại là hoàng trữ, chín mươi chín phần trăm sẽ tham gia thọ yến Mạnh Vĩnh Hoa, như vậy đối phương nhất định sẽ biết hắn.
Công nhiên sát hại một hạt nhân của nước khác, cho dù là hoàng trữ cũng không dám làm ẩu như thế, hơn nữa Lăng Hàn vừa mới nhận được phong thưởng của Mạnh Vĩnh Hoa, ai động vào Lăng Hàn lúc này chính là không nể mặt Mạnh Vĩnh Hoa.
Mạnh Vĩnh Hoa là người này, hỉ nộ vô thường, ai dám đối nghịch với hắn?
Cho nên, Mạnh Dương Thành không thể công khai động vào Lăng Hàn, thế là hắn lại dùng ám chiêu, lợi dụng quy tắc hợp lý đối phó Lăng Hàn.
Nghĩ như vậy, chuyện này đã giải thích thông suốt.
Một tên hoàng trữ muốn Mã Kỳ Vân phối hợp một chút, Mã Kỳ Vân dám không nghe lệnh làm việc sao? Hơn nữa, việc này cũng không cần hắn ra mặt, chỉ cần chào hỏi là đủ, cũng không cần làm cái gì, cho nên Mã Kỳ Vân khẳng định nguyện ý giúp chuyện này.