Mọi người đều quay đầu nhìn sang, chỉ gặp một nữ tử áo trắng đang bay tới, phong thái tuyệt đại.
Công chúa Yêu tộc!
Lăng Hàn sững sờ, không nghĩ tới Bích Tiêu công chúa lại chạy tới.
Là Bích Tiêu công chúa! Thật là đẹp, không hổ danh đệ nhất mỹ nhân! A, tại sao Bích Tiêu công chúa lại xuất chiến thay Lăng Hàn? Ngươi ngu xuẩn không, chẳng lẽ không biết bọn họ là một đôi? Đã sớm qua đêm với nhau rồi. Cái gì, nữ thần trong mộng của ta!
Đám người nghị luận ầm ĩ, phần lớn người đều ôm đầu, Bích Tiêu công chúa là tình nhân trong mộng của mỗi nam nhân tại đế đô.
Tăng Thụy Huyên cũng sững sờ, sau đó cười nói: Thì ra là Bích Tiêu công chúa, quả nhiên không thẹn với danh xưng đệ nhất mỹ nhân! Nhưng mà, công chúa điện hạ, ngươi là Yêu tộc, Nhân tộc cần ngươi ra mặt hay sao?
Công chúa Yêu tộc cười nhạt một tiếng: Ta đã sớm quy hàng Huyền Bắc quốc, Yêu tộc cũng là một phần tử của Huyền Bắc quốc. Mà các ngươi không tuân đế dụ, hoành hành bá đạo ở đế đô, Bích Tiêu ta làm sao có thể trơ mắt nhìn? Tốt! Nói hay lắm! Bích Tiêu công chúa rất tốt! Đúng thế, đám người bên ngoài các ngươi muốn làm gì thì làm, còn không cho chúng ta phản kháng hay sao? Đả kích xâm lược, thất phu hữu trách!
Người xung quanh kêu to lên, mỗi người nhiệt huyết xông lên đầu, hơn nữa còn rất kích động.
Bích Tiêu công chúa gật đầu chào đám người, sau đó mới nói: Lại nói, ngươi là nữ tử, nếu truyền ra Huyền Bắc quốc ta khi dễ một nữ nhân, không phải đang làm trò cười cho người khác hay sao, ta là nữ tử nên sẽ đánh với ngươi một trận.