Dù sao Phan Thái Hà cũng là Khai Khiếu cảnh, trong nháy mắt bị chùy tập kích thì hắn đã phát hiện.
Nhưng chùy đã đánh tới, hhonw nữa Phan Thái Hà còn uống say, thứ hai, thực lực Lăng Hàn căn bản không yếu hơn hắn, lại phát động đánh lén, hắn có thể tránh né hay sao?
Ầm, mặc dù hắn hơi nghiêng đi một chút nhưng vẫn bị chùy đập ngất xỉu.
Lăng Hàn bắt đầu lục soát.
Pháp khí không gian, ha ha, lại có hai viên Sinh Mệnh bảo quả! A, cái đai lưng rót bí lực vào sẽ kéo dài ra, bản thân cực kỳ cứng cỏi, ân, hữu dụng! Quỷ nghèo, chỉ có hai món đồ này? Ai!
Lăng Hàn thu hồi đồ vật và nghênh ngang rời đi, kỳ thật hai viên Sinh Mệnh bảo quả đã đủ làm hắn hài lòng.
Chỉ chốc lát, Phan Thái Hà từ từ tỉnh lại, hắn cảm thấy cái ót của mình đau đớn, hắn vội vàng ngồi dậy và dùng tay sờ ót mình.
Hắn thu tay lại, đều là máu.
Những chuyện trước khi hôn mê xuất hiện, hắn biết mình bị đánh lén.
Hắn sờ một cái, sắc mặt kịch biến.
Pháp khí không gian đã biến mất.
Tiểu tặc đáng chết, không ngờ lại to gan lớn mật lại dám gõ ám côn hắn.
Đau đau đau, hắn sờ lên ót, người này ra tay quá nặng, ót của hắn đã sưng to.
Đúng lúc này vừa vặn có một nhóm ba người đi tới, nhìn thấy Phan Thái Hà đều dừng bước. Huynh đệ, ngươi không sao chứ?