Chương 5468: Ai mạnh ai yếu

Hải Đế kiếm quốc và Cửu Luân thành cường đại, người trong thiên hạ đều biết, đặc biệt là tại thời khắc Hải Đế kiếm quốc liên thủ với Cửu Luân thành, không biết có bao nhiêu người kiêng kị vạn phần, thậm chí chỉ nghe tới đã biến sắc mặt.
Mặc dù lúc này có không ít tu sĩ cường giả bất mãn với sự ngang ngược bá đạo của Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành, nhưng nhiều nhất cũng chỉ phàn nàn một chút, hoặc là trốn trong đám đông xúi giục châm ngòi thổi gió, nhưng không hề nhìn thấy người nào dám quang minh chính đại đứng ra, chính diện trở thành kẻ địch của Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành.
Đừng bảo là thế hệ trẻ tuổi, coi như cường giả thế hệ trước, thậm chí là lão tổ đại giáo, cũng chưa chắc có bao nhiêu người dám đứng lên chống lại Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành.
Nhưng mà, vào giờ khắc này, Đông Lăng với tư cách là thế hệ trẻ tuổi, lại dám chính diện đứng ra quát tháo Hải Đế kiếm quốc cùng Cửu Luân thành, điều này có thể không làm cho tu sĩ cường giả hoan nghênh hắn sao?
Đặc biệt là đối với không ít tu sĩ cường giả mà nói, nếu có người nguyện ý xông lên phía trước cùng Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành là địch, thậm chí chiến đấu ngươi chết ta sống với Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành, bọn hắn đương nhiên là hết sức vui vẻ, dù sao có người xông lên trước làm bia đỡ đạn, bọn hắn làm ngư ông đắc lợi, chuyện như vậy cớ sao không làm chứ?
“Đây chính là nhân kiệt, không hổ là một trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm.” Có cường giả thế hệ trước không tiếc lời ca ngợi: “Quả nhiên không thẹn với danh hiệu thiên chi kiêu tử.”
“Đông Lăng làm rất tốt.” Không ít tu sĩ cường giả cũng đều nhao nhao hoan hô, nói ra: “Người trong thiên hạ sẽ đứng bên cạnh ngươi, bất luận kẻ nào cường hoành bá đạo, tông môn nào ngang ngược độc đoán, chúng ta cần phải chống lại, bất luận tà môn ma đạo nào muốn thành kẻ địch của thiên hạ, chúng ta nhất định phải tru diệt.”
“Không phải sợ, tất cả chúng ta đều ủng hộ ngươi.” Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô không ngừng bên tai.
Đương nhiên, nhiều người chẳng qua chỉ ủng hộ Đông Lăng bằng lời nói, mà chẳng thấy có ai chân chính đứng ra bên cạnh, thề sống chết không ngớt với Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành.
Dưới sự kích động dâng trào của quần chúng, rất nhiều tu sĩ cường giả bộ dáng oán giận, khiến sắc mặt Lâm Uyên Kiếm Thiếu có chút khó coi, đây rõ ràng làm cho hắn rất lúng túng khó xử, khiến hắn xuống đài không được.
Tại thời điểm này, tất cả mọi người đều đứng lên chống lại Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành, đây không phải là gây khó dễ với Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành sao? Đây không phải muốn khiêu chiến quyền uy Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành sao?
Lâm Uyên Kiếm Thiếu tránh khỏi đám đông, chỉ nhìn chằm chằm vào Đông Lăng, lạnh lùng nói: “Đông Lăng đạo hữu lời nói đúng là hiên ngang lẫm liệt, nếu như ngươi chỉ nói miệng cho vui, Hải Đế kiếm quốc ta cũng không so đo, vậy thì lui sang một bên a, ngươi có thể nói những gì người thích. Nhưng bất luận kẻ nào, bất luận đại giáo nào muốn ra tay, vậy liền suy nghĩ thật kỹ càng a.”
Lâm Uyên Kiếm Thiếu lời này đã không thể rõ ràng hơn được nữa, nếu như ngươi muốn dùng miệng lưỡi để chiến đấu, vậy thì ngươi cứ tuỳ ý, nhưng nếu như ngươi dám động tới Hải Đế kiếm quốc một tơ một hào, chỉ sợ ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Suy nghĩ kỹ càng?” Đông Lăng không khỏi nở nụ cười, nói ra: “Tuổi trẻ khinh cuồng, cần gì phải nghĩ nhiều, nếu đã tới, sao phải vội vàng rời đi. Kiếm Thiếu một tay Cự Uyên Kiếm Đạo, chính là thiên hạ đệ nhất, Đông Lăng không biết tự lượng sức mình, liền lĩnh giáo một chút tuyệt thế Kiếm Đạo của Kiếm Thiếu thì lại thế nào?”
Đông Lăng trực tiếp khiêu chiến Lâm Uyên Kiếm Thiếu, thái độ này đã đủ rồi.
“Đúng là nhân kiệt hiện nay.” Nhìn thấy Đông Lăng khiêu chiến Lâm Uyên Kiếm Thiếu, không ít đại nhân vật đều dựng lên ngón cái với Đông Lăng.
Dưới loại tình huống này, bất luận hành vi nào khiêu khích Hải Đế kiếm quốc cùng Cửu Luân thành, cũng sẽ bị coi là trở thành kẻ địch của Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành, thậm chí là tuyên chiến với Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành.
Trong hoàn cảnh đó, bất kỳ người nào cũng sợ Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành sau này sẽ tính sổ với họ.
Hôm nay, Đông Lăng vậy mà trực tiếp khiêu chiến Lâm Uyên Kiếm Thiếu, hành động này đủ quyết đoán, vào giờ phút này, có bao nhiêu người dám đứng ra khiêu chiến Lâm Uyên Kiếm Thiếu, thế hệ trẻ tuổi, chỉ sợ lác đác không có mấy.
Thế hệ trước, loại tồn tại như Lăng Kiếm, coi như hắn không muốn động thủ với thế hệ trẻ tuổi như Lâm Uyên Kiếm Thiếu, nhưng nếu như quả thật tuyên chiến với Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành, nhất định cũng phải suy nghĩ một chút.
Suy cho cùng, nếu Chiến Kiếm đạo tràng tuyên chiến với Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành mà nói, đây chính là sự tình chọc thủng trời.
“Tốt, không hổ là Đông Lăng. Luận quyết đoán, luận đảm lượng, chỉ sợ là đệ nhất trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm.” Lúc này, có không ít người lớn tiếng hoan hô.
“Quyết đoán như vậy, cả đời này ta không bằng.” Coi như là thiên tài thế hệ trẻ khác, cũng không khỏi nhẹ nhàng cảm khái, nói ra: “Với xuất thân của Đông Lăng, cũng dám khiêu khích Hải Đế kiếm quốc, quyết đoán như vậy, trong thế hệ trẻ cũng ít có.”
Mặc dù, tất cả mọi người đều nói Đông Lăng xuất thân từ giáo phái cổ xưa, là một cái truyền thừa rất xa xưa, nhưng bất luận truyền thừa lại xa xưa, nội tình cũng không thể so sánh với Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành.
Có thể nói, Đông Lăng khiêu chiến Hải Đế kiếm quốc, quyết đoán lẫn dũng khí có thể đủ khinh thường thế hệ trẻ tuổi.
Đông Lăng khiêu chiến, khiến Lâm Uyên Kiếm Thiếu không khỏi vì vậy biến sắc, với tư cách là tuyệt thế thiên tài thế hệ trẻ của Hải Đế kiếm quốc, cùng là một trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm, thậm chí có thể là người đứng đầu Tuấn Ngạn Thập Kiếm, Lâm Uyên Kiếm Thiếu đương nhiên không sợ đánh một trận với Đông Lăng.
Tuy nhiên, trong lúc mấu chốt này, Đông Lăng khiêu chiến hắn, đây không phải là xem thường quyền uy Hải Đế kiếm quốc sao?
“Đông Lăng đạo hữu là muốn chiến một trận với ta?” Lâm Uyên Kiếm Thiếu hai mắt lạnh lẽo, lộ ra sát khí.
Đông Lăng cười lớn một tiếng, vỗ một cái trường kiếm bên hông mình, nói ra: “Không sai, Cự Uyên Kiếm Đạo, chính là tuyệt thế chi đạo. Hôm nay đã có cơ hội lĩnh giáo một hai, làm sao có thể bỏ lỡ chứ, mời Kiếm Thiếu chỉ điểm một hai.”
“Tốt ——” lúc này Lâm Uyên Kiếm Thiếu hai mắt phát lạnh, sát khí phun ra nuốt vào, lạnh lùng thốt: “Nếu Đông Lăng đạo hữu một lòng tìm chết, vậy ta liền thành toàn cho ngươi, ngươi ta không chết không thôi —— “
Lâm Uyên Kiếm Thiếu lời này vừa dứt, tu sĩ cường giả ở đây cũng không khỏi chấn động, tất cả mọi người đều hiểu rằng, đây không phải là luận bàn, cũng không phải là đọ sức thân thiện giữa các tu sĩ, mà đây là sinh tử chém giết.
Không hề nghi ngờ, vào lúc Đông Lăng khiêu khích quyền uy Hải Đế kiếm quốc, Lâm Uyên Kiếm Thiếu là muốn ra tay chém giết Đông Lăng.
“Tốt ——” Đông Lăng cũng không có lùi bước, ánh mắt không khỏi ngưng tụ, lộ ra tia sáng lạnh băng, chầm chậm nói: “Phân rõ thắng bại, không chết không thôi.” Nói xong, một bước phóng ra.
Lâm Uyên Kiếm Thiếu cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng, cũng bước ra một bước, hai người ánh mắt lạnh lẽo nhìn nhau, lẫn nhau giằng co.
Trong lúc nhất thời, tu sĩ cường giả ở đây cũng đều nín thở, nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt này.
“Tuấn Ngạn Thập Kiếm, cũng nên sắp xếp lại thứ tự.” Nhìn xem Đông Lăng cùng Lâm Uyên Kiếm Thiếu giằng co, có thế hệ trẻ tuổi cũng không khỏi nói khẽ.
“Tuấn Ngạn Thập Kiếm, chỉ còn thừa lại Bát Kiếm, có lẽ đích thật là lúc sắp xếp lại thứ tự.” Cũng có tu sĩ trẻ tuổi khác đồng ý quan điểm này.
Tuấn Ngạn Thập Kiếm, trong đó Bách Kiếm công tử và Tinh Xạ hoàng tử đều chết thảm trong tay Kiếm Cửu, bây giờ còn lại Bát Kiếm, nếu như sắp xếp lại thứ tự, nhất định la chuyện khiến không ít tu sĩ cường giả nhảy cẫng lên.
“Đông Lăng có thể một trận đánh với Lâm Uyên Kiếm Thiếu sao? Lâm Uyên Kiếm Thiếu có ưu thế thực sự quá rõ ràng.” Có thiên tài tuổi trẻ nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi lẩm bẩm nói.
Mới đầu nhìn qua đúng là như vậy, Đông Lăng mặc dù xuất thân từ giáo phái cổ xưa, nhưng so với những người khác trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm, cũng không có ưu thế gì đặc biệt, bởi vì Đông Lăng xuất thân từ Thiên Tàm tông, từ trước giờ tới nay, cũng chưa từng nghe nói có nhân vật vô địch kinh thiên nào xuất hiện, cũng chưa từng nghe nói có bảo vật vạn cổ vô song gì.
Mặc dù có người nói, Thiên Tàm tông có không ít bí thuật vô địch, có không ít binh khí cường đại, nhưng chưa từng có người nào thấy qua một lần, hơn nữa, so với Lâm Uyên Kiếm Thiếu tuyệt thế thiên tài mà nói, Đông Lăng vị thiên tài này, biểu hiện cũng chưa thấy nói có bao nhiêu kinh diễm.
Nếu như nói, thật sự có người muốn làm một cái bảng danh sách xếp hạng trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm, tại trong mắt rất nhiều người, Đông Lăng tuyệt đối không được xếp vào năm vị trí đầu, thậm chí có người cho rằng, Đông Lăng rất có thể sẽ trở thành ba người xếp ở vị trí hạng chót.
Nếu như muốn tìm ra ba người xếp hạng chót trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm, rất nhiều người theo bản năng sẽ cho rằng, Đông Lăng, Thanh Thành Tử, Hoàn Bội Kiếm Nữ, ba người này rất có thể xếp hạng chót.
Trên thực tế, ba người bọn họ ở trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm, với xuất thân mà nói, cũng là thấp nhất.
Đông Lăng mặc dù xuất thân từ Thiên Tàm tông, nhưng cũng chưa từng nghe nói có hạng người kinh thiên động địa gì, Thanh Thành Tử xuất thân từ Thanh Thành sơn, chẳng qua cũng chỉ là phụ thuộc vào Hải Đế kiếm quốc mà thôi, Hoàn Bội Kiếm Nữ xuất thân thế gia cũng là như thế.
“Lâm Uyên Kiếm Thiếu, tuyệt đối xếp ở ba vị trí đầu trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm.” Mặc dù có tu sĩ cường giả bất mãn với Hải Đế kiếm quốc, nhưng đối với thực lực của Lâm Uyên Kiếm Thiếu vẫn là mười phần tán thành: “Đông Lăng phần thắng rất nhỏ.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Có thế hệ trẻ tuổi sùng bái Lâm Uyên Kiếm Thiếu, nói ra: “Kiếm Thiếu đâu chỉ xếp ở ba vị trí đầu, tuyệt đối có thể đứng đầu trong Tuấn Ngạn Thập Kiếm, Đông Lăng một trận chiến này, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.”
Mặc dù rất nhiều tu sĩ cường giả đều ủng hộ Đông Lăng khiêu chiến Hải Đế kiếm quốc, nhưng cũng không coi trọng thực lực Đông Lăng đánh một trận với Lâm Uyên Kiếm Thiếu.
“Chuyện này thì chưa chắc.” Có người nhìn Hải Đế kiếm quốc không vừa mắt, chính là muốn gây khó dễ với loại đệ tử thiên tài xuất thân từ đại giáo như Lâm Uyên Kiếm Thiếu, cười lạnh nói ra: “Lâm Uyên Kiếm Thiếu khoác lác tới mức mơ hồ như thế, còn không phải trở thành bại tướng dưới tay Lý Thất Dạ sao, chẳng khác chó nhà có tang.”
Đối với không ít tu sĩ cường giả tiểu môn phái mà nói, chính mình không thể trêu vào loại quái vật khổng lồ Hải Đế kiếm quốc này, nhưng có thể nhìn thấy loại nhân vật như Lâm Uyên Kiếm Thiếu gặp phải thiệt thòi lớn trong tay Lý Thất Dạ nhà giàu mới nổi này, cũng có thể làm cho bọn hắn thoải mái trong lòng.
“Đúng vậy nha, không phải chuyện gì cũng tuyệt đối.” Có tu sĩ trẻ tuổi tiểu môn phái phụ họa nói: “Lý Thất Dạ nhà giàu mới nổi, lúc ấy chẳng có ai nhìn trúng hắn, bao nhiêu người cho rằng hắn nhất định phải chết trong tay Lâm Uyên Kiếm Thiếu, cuối cùng còn không phải bị Lý Thất Dạ đánh cho như chó nhà có tang, ngay cả chư vị lão tổ Hải Đế kiếm quốc cũng bị đánh cho phát khổ.”
Nhắc đến cảnh tượng Lâm Uyên Kiếm Thiếu chạy trốn như chó nhà có tang, khiến không ít tu sĩ cường giả trong lòng cảm thấy một phen rất thoải mái.
“Lý Thất Dạ hạng người tà môn này, không thể đánh đồng được.” Cũng có người đành phải nói như vậy: “Đông Lăng dù sao cũng không phải là Lý Thất Dạ, cũng không thể tà môn tới mức như Lý Thất Dạ được.”
“Cứ rửa mắt mà đợi a, rất nhanh sẽ có kết quả.” Có lão tổ đại giáo vẫn có thể bảo trì bình thản.

Prev Chapter

Next Chapter

BÁO LỖI/ GÓP Ý

Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter

Prev
Next