Chương 90: Liệu Lý Hậu Sự

Lăm lăm nhìn thiếu nữ như quỷ mị xuất hiện trên bệ cửa sổ, một hồi lâu sau, Tiêu Viêm kinh nghi nhẹ giọng lẩm bẩm: ” Nàng tới nơi này làm gì?”

” Hắc hắc, xem tình huống này, tựa hồ nàng cùng ngươi mục đích giống nhau a.” Dược lão ù ù cạc cạc khẽ cười nói.

Nhíu mày, Tiêu Viêm đem thân thể hoàn toàn đích lui vào bóng tối, chợt có chút chần chờ thầm hỏi: ” Huân Nhi đích thực lực… Như thế nào trở nên mạnh như vậy? Xem tốc độ nàng xuất hiện, sợ rằng cũng không thua một gã đại đấu sư?”

” Thực lực chân thật của nàng, đích thật là như ngươi ngày thường chứng kiến, bất quá nàng bây giờ rõ ràng là vận dụng một loại bí pháp, khiến cho chính mình thực lực tăng lên trong một khoảng thời gian. Với bối cảnh thân phận của nàng, có được loại bí pháp thần kỳ này, cũng không phải ngạc nhiên.” Dược lão thản nhiên cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng ngạc nhiên, chợt cười khổ một tiếng, trong lòng đối với bối cảnh thần bí của Huân Nhi bất đắc dĩ lần nữa cảm thán lắc đầu, không thèm nhắc lại, ánh mắt xuyên thấu qua tấm màn trước mặt, nhìn chăm chú vào căn phòng thoáng có chút quỷ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Bên trong gian phòng, Huân Nhi xuất hiện quỷ mị, vẫn chưa khiến cho Liễu Tịch chú ý, tên này dục hỏa đang trùng não, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp trên giường xuân quang đại tiết, hai tay luống cuống cởi quần áo trên người.

Đúng lúc này, Liễu Tịch tay đang cởi quần áo chợt cứng đờ, thân là lục tinh đấu giả, hắn rốt cuộc cũng nhận ra có điểm không thích hợp, thoáng chần chờ một chút, sau đó chậm rãi xoay cổ, ánh mắt phóng tới trên cửa sổ đang mở rộng.

Chỗ đại môn, Liễu Tịch lúc này nguyên bổn đã mất đi sinh cơ, bàn tay chợt có sự rung động rất nhỏ, cơ hồ không thể phát hiện, sau một lát, hai mắt đóng chặt chậm rãi mở ra, vẻ u ám trên khuôn mặt cư nhiên cũng lui đi rất nhiều.

” Hí…” Nhìn lỗ máu trên lồng ngực, Liễu Tịch hít nhẹ một hơi lương khí, trong ánh mắt tràn ngập oán độc: ” Nữ nhân đáng chết, nếu lúc đi ta không trộm một miếng” Quy tức đan “từ chỗ sư phụ, hôm nay hẳn thật sự phải bỏ mạng nơi đây.”

Gian nan vươn tay, Liễu Tịch từ trong lòng móc ra một cái bình ngọc nhỏ, cẩn cẩn dực dực từ đó đổ ra một ít bột phấn màu trắng rắc lên vết thương, sau đó lần nữa móc ra một miếng đan dược xanh nhạt, không chút chần chờ nuốt vào. Làm xong mấy động tác nhỏ này, Liễu Tịch sắc mặt lại trắng bệch thêm vài phần.

” Lần này trọng thương, sợ rằng phải tốn nửa năm thời gian mới có thể khỏi hẳn. Ngày mai liền để Gia Liệt gia tộc tiễn ta trở về mời sư phụ theo. Chỉ cần có sư phụ hỗ trợ, Tiêu gia tuyệt đối sẽ không sống thêm một ngày, đến lúc đó, ta muốn đem nữ nhân nọ chơi đùa đến chết mới thôi!” Dữ tợn cắn răng, Liễu Tịch khuôn mặt trắng bệch tràn ngập oán độc.

” Xin lỗi, quấy rầy một chút, ngươi có lẽ không có cơ hội để trở về…” Ngay khi Liễu Tịch đang ảo tưởng đến thảm trạng thiếu nữ cao quý bị chính mình chà đạp, một tiếng cười thản nhiên, đột ngột vang lên trong căn phòng.

Âm thanh thình lình phát ra, làm cho Liễu Tịch thân thể chợt cứng đờ, khuôn mặt cấp biến, gian nan xoay đầu.

Một bóng người toàn thân bao phủ tại dưới hắc bào như một bóng ma, từ trong hắc ám chậm rãi đi ra.

” Nha đầu hung hăng này, xem ra vẫn muốn để ta xử lý một ít hậu sự a.” Dưới hắc bào truyền ra tiếng cười của thiếu niên, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, bạch sắc hỏa diễm quỷ dị, chậm rãi xuất ra.

” Dị hỏa?” Nhìn thấy đoàn bạch sắc hỏa diễm quỷ dị, Liễu Tịch nhãn đồng co rụt, kinh hãi thất thanh.

” Chúc mừng ngươi đã trả lời đúng, có thưởng.”

Mỉm cười, hắc bào nhân bàn tay vung lên, bạch sắc hỏa diễm nhất thời rời khỏi tay, như tia chớp phóng đến đem Liễu Tịch bao trùm. Chỉ trong thời gian ngắn, Liễu Tịch còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã nhanh chóng bị đốt thành một đống… tro bụi.

Từ nay về sau, cái tên Liễu Tịch nhất phẩm luyện dược sư, đã hoàn toàn biến mất trên phiến đại lục này.

Lạnh lùng phủi nhẹ, hắc bào nhân bàn tay vung lên, một cỗ kình khí đem tro bụi trên mặt đất quét đi sạch sẽ, lúc này mới nhàn nhã nhảy lên cửa sổ, đằng không lướt đi.

Không chút kinh động rời khỏi Gia Liệt gia tộc, hắc bào nhân mũi chân điểm nhẹ, thân hình vừa phóng ra được mấy chục thước chợt ngưng đốn, bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngẩng đầu.

Tại mái lầu đối diện cách đó không xa, thiếu nữ mặc kim sắc váy bào tùy ý ngoe nguẩy đôi chân trắng toát mượt mà, nhãn đồng ẩn chứa ánh kim diễm nhàn nhạt, biếng nhác nhìn chằm chằm hắc bào nhân đã dừng lại phía trên.

” Ngươi đến tột cùng là người phương nào?”

Ngón tay thanh nhã gạt mái tóc bị gió đêm làm phất phơ nơi trán, cô gái ngước chiếc cằm thon, thanh âm nhẹ nhàng, trong phiến tiểu thiên địa chậm rãi quanh quẩn.

Prev
Next