Chương 89: Nguyệt Hắc Phong Cao

Trên bầu trời đêm đen nhánh, trăng bạc nơi cao, ánh trăng nhẹ nhàng phủ trên mặt đất một tầng ngân sa, nhìn qua hết sức thần bí.

Trải qua việc ồn ào ban ngày, Ô Thản Thành đêm khuya cũng lâm vào một mảnh hắc ám cùng yên tĩnh, trong một ít phòng ốc trên đường phố, ngẫu nhiên truyền ra tiếng nam nhân thở dốc cùng với tiếng nữ nhân vô lực rên rỉ. (Bậy bạ quá, tội lỗi tội lỗi-DG)

Tiêu gia, trong căn phòng hậu viện, thiếu niên lúc này ngửa mặt nằm trên giường, trong nhãn đồng đen nhánh như bầu trời đêm, lúc này hàn quang chợt tiễu trướng.

” Sư phụ, ngươi hiện tại ở trong trạng thái này, thực lực cực hạn là bao nhiêu?” Trầm mặc một hồi lâu, Tiêu Viêm đột nhiên nhẹ giọng dò hỏi.

” Như thế nào?” Trong giới chỉ đen nhánh truyền ra một câu tùy ý hỏi ngược lại, một lát sau, dược lão hàm hồ nói: ” Mặc dù hiện tại chỉ là linh hồn trạng thái, bất quá bằng vào dị hỏa, đối phó một ít đại đấu sư hoặc là đấu linh tiểu tạp ngư, hẳn là không có vấn đề gì.”

Nghe vậy, Tiêu Viêm khuôn mặt vi hỉ, trong mắt xẹt qua một tia hàn ý.

” Ngươi muốn đi giết tiểu tử ban ngày nọ?” Nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Viêm, dược lão thoáng có chút kinh ngạc hỏi.

” Gia Liệt Áo vẫn không đáng để ta lo lắng tới mức đó.” Tiêu Viêm cười cười, nhàn nhạt nhẹ giọng nói:” Hai tháng thời gian cũng sắp tới rồi, ta đối với Gia Liệt gia tộc đã có điểm mất kiên nhẫn, cho nên, ta nghĩ len lén đích đem cái tên Liễu Tịch luyện dược sư kia giải quyết, chỉ cần hắn chết, Gia Liệt gia tộc không có người luyện chế chữa thương dược, sẽ bị mất đi thị trường, đến lúc đó, cho dù gia tộc còn có thể sinh tồn, vậy thế lực cũng sẽ cũng hạ xuống, từ nay về sau muốn tạo thành uy hiếp đối với Tiêu cũng không dễ.”

” Dát chi…” Cửa gỗ chậm rãi bị đẩy ra, Liễu Tịch chiêu bài nụ cười cùng âm thanh dâm đãng vang lên trong phòng: ” Ha ha, bảo bối, ta đã trở về, tối nay chuẩn bị tiếp nhận hành hạ đi.”

” Thật sự là cái thứ ngu ngốc tinh trùng đầy não mà, dược lão, chuẩn bị động thủ đi.” Cười lạnh lắc đầu, Tiêu Viêm trong lòng lên tiếng nói.

” Hảo… Chờ đã, có biến cố!” Chữ hảo còn chưa nói xong, dược lão đã cấp bách quát một tiếng, làm Tiêu Viêm trong lòng thót lên một cái.

Trên trán tiếng quát bị dược lão hù dọa toát mồ hôi lạnh, Tiêu Viêm thân thể cứng đờ, động cũng không dám động. Nguồn truyện: Truyện FULL ” Bên trái!” Trong lòng, dược lão nhẹ giọng truyền ra lần nữa.

Nghe nhắc nhở, Tiêu Viêm chậm rãi xoay đầu, đem ánh mắt hướng cửa sổ bên trái căn phòng, nhãn đồng chợt co rụt lại…

Nguyên bổn cửa sổ đóng chặt đích đã không biết mở ra lúc nào, ánh trăng nhàn nhạt tràn vào. Chỉ trong chớp mắt, cửa số trống trơn giờ phút này lại có một thiếu nữ mặc kim sắc váy bào quỷ dị ngồi trên. Dưới kim sắc váy bào, một đôi chân ngọc trắng toát mượt mà, giữa không trung vẽ lên đường cong mê người.

Ánh trăng nhàn nhạt, chiếu trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của thiếu nữ, tựa như nữ thần ánh trăng, mĩ lệ mà huyền bí.

Nhìn thiếu nữ không biết xuất hiện từ khi nào, Tiêu Viêm đột nhiên cảm thấy yết hầu phát đắng, trong lòng âm thanh gần như rên rỉ.

” Huân… Huân Nhi?”

Prev
Next