Khi tiếng cười của Vụ hộ pháp vang lên, vật kia đã bành trướng tới mấy trượng, trên mặt đầu người hư ảo nhất thời xuất hiện thống khổ, một cỗ hắc mang nồng đậm dị thường từ bên trong bùng phát ra. Chỉ trong chốc lát, dưới vô số ánh mắt kinh hãi, đột nhiên bạo phát.
Ầm ầm!
Âm thanh cực đại chấn động thiên địa, thủy triều màu đen khủng bố từ đầu người hư ảo như lũ quét ùn ùn tràn ra, trong nháy mắt, hắc sắc quang mang quỷ dị cuối cùng khuếch tán bao phủ toàn bộ thiên địa.
Trong thời khắc này, trên bầu trời, chút ánh sáng còn lại cũng biến mất, toàn bộ thế giới đột ngột bị mây đen che phủ.
Hắc ám bao phủ đại địa, làm tất cả mọi người hoảng sợ la lên, một lúc sau, từng đợt đấu khí bùng nổ. Nhưng cho dù là lấy ánh sáng của đấu khí để chiếu sáng, thì trong thế giới tràn ngập hắc ám này cũng chỉ có thể nhìn được trong phạm vi vài thước.
“Sao lại thế này?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắc ám đột ngột xuất hiện làm mọi người trên quảng trường nhất thời dao động, vô số người kinh hãi la lên, vào thời khắc này, mọi người tràn ngập lo lắng.
Trên ngọn cây, đám người Tiêu Viêm cũng vì sự xuất hiện đột ngột của hắc ám mà kinh hãi, bất quá ngay sau đó liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Bằng vào linh hồn cảm ứng lực cực mạnh của mình, hắn biết hắc ám quỷ dị đó là do Vụ hộ pháp thao túng, chỉ cần có thể phân tán đi, hắc ám tự nhiên biến mất.
“Không biết lão sư cùng Thải Lân thế nào …” Nhíu mày nhìn hắc ám hư không, Tiêu Viêm hai tay nắm chặt lại, trong lòng cũng có chút bất an, nhìn cử chỉ lúc trước của Vụ hộ pháp tựa hồ đem linh hồn của Vân Sơn rút ra, hơn nữa tự bạo. Một Đấu Tông cường giả thi triển tự bạo, lực phá hoại loại này … Nghĩ tới đây, Tiêu Viêm không nhịn được liền run lên.
“Tiểu tử kia, lão sư ngày sau không thể tiếp tục bên cạnh ngươi, về sau hết thảy đều phải dựa vào chính mình, ha ha, đã nhiều năm như vậy ngươi cũng không còn là tiểu tử lỗ mãng năm nào cần lão sư phải ở bên nhắc nhở. Ngày sau, ngươi sẽ vượt xa lão sư … Hy vọng ta có thể thấy được ngày đó.”
Hỏa mang tiến vào trán Tiêu Viêm, thanh âm già nua ấm áp cũng lần lượt vang lên trong đầu hắn.
Nghe được những lời này, thân thể Tiêu Viêm nhất thời run rẩy kịch liệt, răng nanh cắn chặt môi tới chảy máu. Kết quả hắn không nguyện ý thấy rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt.
“Yên tâm, lão sư cũng không dễ chết như vậy đâu, luồng hỏa mang đó là Cốt Linh Lãnh hỏa căn nguyên, ta đem nó lưu lại trên trán ngươi, sau khi ngươi đem nó thuần phục liền có thể thi triển, bất quá ta sớm đem nó luyện hóa, sở dĩ Phần Quyết cho ngươi cũng không thể cắn nuốt luyện hóa nó, đương nhiên, nếu ngày nào đó ta thật sự gặp bất hạnh, dấu lửa in trên trán ngươi biến mất, Cốt Linh Lãnh hỏa sẽ trở thành vật vô chủ, khi đó lão sư sẽ dành cho ngươi lễ vật cuối cùng, đem nó hấp thụ hoàn toàn đi …”
“Ha hả, còn có, chiếc nhẫn linh hồn ta ẩn nấp tên là ” Cốt Viêm Giới “, bên trong có cách điều chế ” Phệ sinh đan ” do ta lưu lại, đem đi cứu nhị ca ngươi. Hơn nữa, về sau nếu ngươi gặp người bạn già của ta là Phong tôn giả, liền đem giới chỉ này cho hắn, hắn sẽ tin lời ngươi, theo trợ giúp cho ngươi.”
“Mặc dù ta rơi vào trong tay Hồn điện, bất quá bọn chúng muốn luyện hóa linh hồn của ta cũng không phải dễ dàng, ngày sau có lẽ chúng ta sẽ gặp lại, nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, nếu không có thực lực, không cần làm bậy, ngươi liền không thể manh động đi cứu vi sư và phụ thân ngươi.”
“Ha ha, tiểu tử kia, ngươi là đồ đệ mà ta kiêu ngạo nhất, đối với ngươi ta vẫn rất hài lòng.”
Trong đại não, tiếng cười nhu hòa chậm rãi tiêu tán, mà trên trán Tiêu Viêm cũng dần hiện ra dấu ấn bạch sắc hỏa diễm.
Khi dấu ấn lửa hình thành cũng là lúc bàn tay của Vụ hộ pháp xuyên thấu qua thân thể trong suôt của Dược lão, hắc mang dữ dội tuôn ra, tiếng cười âm hiểm phát ra, mạnh mẽ hấp thu vào trong hắc vụ.