Trường thương dừng lại trước mặt Lăng Bạch không thu hồi. Nhìn khuôn mặt đối phương có chút cứng nhắc, Bạch Sơn khóe miệng gợn lên chút đắc ý, hơi nghiêng đầu, giương mắt đem mục quang quét về hướng Tiêu Viêm, nhìn thấy bên cạnh gần đó Tô Tiếu cùng ba vị lão sinh Nội Viện ngã xuống, đắc ý nơi khóe miệng không khỏi dần giảm đi, một chút lãnh ý cùng ghen tị không nhịn được lóe lên trong mắt. Hắn tính tình cao ngạo, cực kì không thích loại cảm giác bị người vững chãi đè đầu này. Trước kia ở Ngoại Viện, hắn hoàn toàn xứng đáng là nhân vật phong vân, nhận ánh mắt tôn sùng của tất cả học viên. Mà loại đãi ngộ này sau khi Tiêu Viêm xuất hiện liền ầm ầm tan vỡ. Cảnh này khiến hắn lòng dạ cũng không mấy rộng rãi, đối với Tiêu Viêm không có chút hảo cảm nào.
Mặc dù đi một đoạn đường này, hắn theo Tiêu Viêm đạt được không ít chỗ tốt, nhưng trong lòng hắn kiên trì cho rằng, đây gần như là có qua có lại mà thôi, Tiêu Viêm đơn giản là cũng muốn nhờ lực lượng của hắn, lão sinh nội viện thường chỉ dùng Hỏa Năng cho chính mình mà thôi. Trong lòng Bạch Sơn, chưa bao giờ thật sự xem hắn là đội trưởng gì đó. Đây chỉ là một màn giao dịch với nhau mà thôi.
“Mà người thắng lớn nhất trong giao dịch, chính là hắn.” Ánh mắt đảo qua một vài tân sinh, Bạch Sơn từ trong mắt họ nhìn ra kính ý cùng sùng bái đối với Tiêu Viêm. Hiển nhiên, sự táo bạo của Tiêu Viêm dám cùng đội ngũ lão sinh đối cứng, thành công thu được sự ủng hộ từ trái tim họ.
“Những tên hỗn đản này, hoàn toàn quên mất chúng ta. Chỉ dựa vào một mình Tiêu Viêm, có thể hoàn thành việc này sao chứ?” Hung hăng nghiến răng, nộ ý của Bạch Sơn kia đè nén đã lâu nhịn không được dâng lên trong lòng. Theo sự gia tăng phẫn nộ trong lòng, ánh mắt Bạch Sơn đột nhiên trở nên lạnh lùng, trường thương nắm chặt, cước bộ về phía trước, trường thương ngay tức thì vung mạnh lên trên ngực Lăng Bạch vốn không còn muốn chiến đấu, hơn nữa không hề phòng ngự. Nhất thời, sắc mặt hắn đỏ lên phun ra mấy ngụm máu tươi, cấp tốc lui lại mấy bước, cuối cùng đặt mông ngồi trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập bạo nộ.
Hổ Gia cùng Ngô Hạo thì thoáng dừng một chút, sau đó nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn thật nhỏ.
Tùy ý cười cười, Tiêu Viêm ngẩng đầu, nhìn bãi đất trống bận rộn, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì đã hoàn toàn giải quyết xong, kế tiếp, chỉ cần để bọn họ tĩnh dưỡng một ngày thời gian, liền có thể trùng kích vào cái gọi là Hắc-Bạch song sát.
“Chậc chậc, quả nhiên có chút bổn sự, thật sự đem ba chi đội ngũ lão sinhbứng gốc.” Rừng rậm mịt mờ, hai vị lão nhân chậm rãi mở mắt, liếc nhau một cái, đều lắc đầu, hơi có chút sợ hãi cười than.
“Tiểu tử gọi là Tiêu Viêm kia, thực lực có vẻ không tệ. Nếu ngay cả Tô Tiếu cũng có thể đánh bại nhanh như vậy, dù nói có kì hiệu của sóng âm đấu kĩ kia làm nguyên do, nhưng lại không có chút nào sơ sót trong công kích cùng với nhãn lực độc đáo, cho dù là mấy tên học viên khóa trên trong Nội Viện cũng chẳng có mấy người.” Một vị lão nhân tán thưởng nói.
“Ha ha, đúng thế, có lẽ sau khi cuộc săn kết thúc, chúng ta hẳn sẽ khiến cho lão gia hỏa Hổ Kiền kia đưa một ít tin tình báo về tiểu tử này. Ta xem tiềm lực của hắn, sau khi trải qua tu luyện trong Nội Viện, có lẽ có thể chen vào mười hạng đầu trong ” Cường Bảng “.” Một vị lão nhân khác gật đầu, cười nói.
“Ừ.” Vị lão nhân nói chuyện lúc trước khẽ gật đầu, lười biếng duỗi lưng, nói: “Bất quá vận may của đám tân sinh này tiếp theo sẽ chấm dứt thôi, đám Hắc-Bạch song sát năm nay chính là một vài tên gia hỏa bưu hãn thường xuyên ở trường thi đấu lấy được Hỏa Năng đó. Ủa?”
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt lão nhân bỗng nhiên hơi đổi, thanh âm kinh dị phun ra từ trong miệng, quay đầu đi cùng một vị lão nhân khác liếc mắt một cái, kinh ngạc nói: “Năm cỗ hơi thở này thật khá, không nghĩ tới trai cò tranh chấp, mặt sau còn có ngư ông đi theo nhặt tiện nghi, không hổ là lũ gia hỏa trà trộn trong trường thi đấu, thủ đoạn xảo trá thật.”
Trong khu rừng trống trải, Tiêu Viêm cười tủm tỉm nhìn 15 khối hỏa tinh tạp lam nhạt, trong lòng thở dài một hơi. Đây chính là đại thu hoạch!!
Ánh mắt nâng lên, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua trên mặt các tân sinh, tủm tỉm nói: “Kế tiếp, chúng ta liền bắt đầu chia chác đi.”
Ngay sau lúc Tiêu Viêm vừa dứt lời, tiếng cười xa lạ nhàn nhạt cũng đột nhiên từ rừng rậm truyền ra, cuối cùng chậm rãi quanh quẩn giữa không trung trên khoảng đất trống, làm cho thân thể mọi người đều cứng lại.
“Sách, năm nay tân sinh quả nhiên không giống, vậy mà cũng có thể đem tám đội lão sinh đều đánh bại. Bất quá vậy cũng tốt, Hỏa Năng tới tay của các ngươi, chúng ta liền một hơi thu hết đi.”
Khuôn mặt đầy ý cười bỗng nhiên ngưng lại, trong con ngươi Tiêu Viêm xẹt qua một chút lãnh ý, chậm rãi ngẩng đầu lên, đem ánh mắt ném về phía một chỗ rừng rậm. Nơi đó, lá cây bỗng nhiên run run một trận, chợt năm đạo thân hình, trên thân mang theo hơi thở hung hãn như năm đầu nhân hình ma thú, chợt lóe xuất hiện trên thân cây, từ trên cao nhìn xuống mọi người giữa sân.