Khoảnh khắc thất thần trong chốc lát biến mất, Tô Tiếu nhất thời khôi phục lại một chút thanh tỉnh. Hắn rõ ràng dưới loại tình huống này mà xuất hiện một khắc thất thần ắt phải trả giá rất đắt.
Dự đoán của hắn không hề sai, sơ hở bậc này, lấy nhãn lực của Tiêu Viêm mà nói, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được, bởi vậy, ngay khi Tô Tiếu phục hồi thanh tỉnh được một chút, bàn chân hắn đạp một đạp trên mặt đất, năng lượng từ lòng bàn chân bạo phát, dư chấn trực tiếp đem mặt đất chấn một cái thành cái hố sâu cả nửa tấc, mà Tiêu Viêm, cũng nương theo cổ lực bắn mạnh mẻ, thân hình nhoáng lên, thân pháp quỷ mỵ, một cái hô hấp, liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Tô Tiếu, bàntay nắm chặt, hoàn mỹ mang theo một lực lượng đấu khí vô cùng hùng hồn, hung hăng đánh xuống đỉnh đầu Tô Tiếu.
Giống như bàn tay của Cự Nhân, kình khí ẩn chứa bộc phát trực tiếp xé rách không khí, tiếng xé gió bén nhọn tạo ra âm thanh trầm thấp, hội tụ lại cùng một chỗ, làm trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi không thể chống cự
Trong chớp mắt, cảm giác sợ hãi trong Tô Tiếu tràn ngập, quay mắt nhìn về phía đòn thế như trời giáng kia củaTiêu Viêm đang đánh tới, tronh khoảnh khắc, chỉ kịp cấp tốc vận chuyển đấu khí trong cơ thể, cuối cùng tại lúc quang mang đại thịnh, một lớp áo giáp đấu khí màu xanh nhạt, ngưng hiện tại phía trên thân thể mà bao bọc tránh đi những bộ vị yếu hại.
Kình phong đánh tới trước mặt Tô Tiếu, một kích ngay ngực, đấu khí yên lặng trong giây lát, sau chợt giống như một ngọn núi lửa bùng nổ phun trào, phóng xuất ra một cổ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ!
“Bát Cực Băng!”
Trong lúc nhất thời, một cổ năng lượng gợn sóng, đột nhiên từ một điểm tiếp xúc giữa hai người, hình thành một vòng tròn, mãnh liệt khuếch tán ra một bên rừng cây rậm rạp, năng lượng gợn sóng thổi quét qua, đại đa số đều cũng bị cắt đứt ngang thân, những chiếc lá cây xanh biếc bao phủ cả mảnh đất trống.
“Răng rắc”
Theo năng lượng gợn sống khuếch tán phát ra, bỗng nhiên những âm thanh răng rắc thanh thúy mà chói tai ở giữa không trung vang lên. Đồng tử Tô Tiếu đang bị che khuất liền ánh lên tia kinh hãi thật sự. Từng đạo vết nứt đang nhanh chóng lan tràn trên toàn bộ lớp áo giáp đang được che kín. Đấu khí rốt cục thì không chịu nổi gánh nặng. Răng rắc một tiếng. Những mảnh vụn từ trên người Tô Tiếu rơi xuống vỡ ra như những ánh sao băng tung bay đầy trời. Lặng yên hóa thành một mảnh hư vô.
Không hoàn toàn hóa giải được kình lực một quyền của Tiêu Viêm, cổ kình khí mạnh mẽ ăn mòn xuống. Khuôn mặt Tô Tiếu đột nhiên hiện lên một mảnh hồng nhuận, ngay tức thì một vết máu từ khóe miệng chảy xuống. Một lát sau, rốt cuộc cũng nhịn không được. Phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm. Thân thể như không hề có trọng lượng bốc lên không trung sau đó rơi xuống mặt đất một cách vô lực.
Lăng Bạch trong nháy mắt lùi bước, ngân bạc trường thương nhanh như chớp xuyên qua không khí, một tiếng xuy vang lên, đâm về phía yết hầu liền ngừng lại, toàn thân cứng ngắc đứng yên đồng thời giơ lên hai tay
Nhìn thấy Lăng Bạch lựa chọn nhận thua, trên khuôn mặt còn đọng lại một ít mồ hôi dẫn bình tĩnh trở lại, cho thấy chiến thắng này thực sự cũng không phải nhẹ nhàng như hắn tưởng