Nhìn lão nhân trước mặt bị bao phủ trong lớp bạch sắc quang mang băng tần đầy vẻ yêu dị, Tiêu Viêm trong lòng nhẹ thở phào một hơi, đối với lão nhân thoáng có điểm áy náy mà chìa tay, sau đó xoay người muốn bỏ đi.
“Tiểu tử, ta quả thật đã xem thường ngươi.”
Ngay khi Tiêu Viêm xoay người thì từ trong băng tầng truyền ra thanh âm thoáng có chút mệt mỏi của lão nhân.
Cước bộ hơi hơi dừng lại, Tiêu Viêm quay đầu lại, lão nhân ở trong băng tầng chậm rãi mở mắt ra, trong lòng hắn vẫn không hề kinh hoảng, bởi vì hắn biết là với thực lực bây giờ của lão nhân thì không thể đột phá được phiến lá chắn mà dược lão đã thiết lập.
Thở dài một hơi, Tiêu Viêm cười khổ nói:
“Lão tiên sinh, ta đã nói là không muốn trở mặt với ngươi, chỉ là thứ này đối với ta thật sự trọng yếu, cho nên…”
“Ha ha, không nghĩ tới là ẩn cư ở đây hơn hai mươi năm, nhưng hôm nay lại bị một tên tiểu bối làm cho chật vật như vậy, thật sự là có chút đáng buồn a.” Lão nhân thanh âm thoáng có chút thê lương, song một lát sau, giọng nói chợt biến đổi, ánh mắt xuyên thấu qua lớp băng tần yêu dị mà nhìn Tiêu Viêm đang ở bên ngoài, thản nhiên hỏi:
“Tiểu tử, bức tàn đồ này đối với ngươi rất trọng yếu?”
Tiêu Viêm trầm mặc một chút, hơi gật đầu.
“Hắc hắc.” Thấy thế, lão nhân bỗng cười hắc hắc, nụ cười có chút quỷ dị.
Nhíu mày, Tiêu Viêm không còn để ý tới hắn, xoay người đi ra ngoài cửa.
“… Ta nghĩ là ngươi nên đi tìm Đan Vương Cổ Hà, ở Gia mã đế quốc này mà nói đến luyện dược, hẳn là cũng không có nhiều người có thể so sánh được với hắn. Ta chỉ là một cái nho nhỏ nhị phẩm luyện dược sư mà thôi.” Tiêu Viêm nhún vai bất đắc dĩ nói.
“Hắn không được.”
Hải đông ba lắc đầu, cười khổ nói: “Luyện chế loại đan dược này thì điều kiện quan trọng nhất là luyện dược sư phải có dị hỏa… Đan vương Cổ Hà, tựa hồ cũng không có thứ này.”
“Nga?”
Nghe vậy, Tiêu Viêm trong lòng xẹt qua một nét thoáng hiện kinh ngạc, cái loại đan dược gì mà cần điều kiện ngặt nghèo như vậy?
“Vốn ta cũng không định đem tin tức về phần còn lại của bức tàn đò mà nói cho ngươi, bất quá… Ngươi lúc cuối cùng thi triển ra Sâm bạch hỏa diễm đã khiến cho ta thay đổi chủ ý.”
“Chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra đan dược mà ta cần thì ta không những giao bức tiểu tàn đồ này cho ngươi mà đồng thời, Băng hoàng Hải ba đông ta cũng nợ ngươi một ân tình, ngươi hẳn là biết… Một cái ân tình của đấu hoàng cường giả đáng giá như thế nào…” Hải ba đông trầm giọng nói.
Nghe nói thế, Tiêu Viêm trong lòng thoáng có chút động dung, nhẹ giọng dò hỏi:
“Đan dược mà ngươi cần phải là mấy phẩm?”
“Lục phẩm đan dược.” Hải ba đông liếm liếm miệng, cười nói.
Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Viêm bất đắc dĩ giang tay nhún vai:
“Lục phẩm… Cho dù ta có dị hỏa, nhưng hiện tại chỉ là một cái nhị phẩm luyện dược sư, như thế nào có thể luyện chế ra cái loại đan dược cấp bậc này?”
“Ta tin rằng thực lực của ngươi không phải chỉ là biểu hiện ra từng ấy…” Nhìn Tiêu Viêm đang bất đắc dĩ, Hải ba đông thoáng có chút giảo hoạt cười.
Thở dài một hơi, Tiêu Viêm hơi trầm mặc, trong lòng nhẹ giọng dò hỏi: “Sư phụ, ngươi thấy thế nào?”
“Mặc kệ như thế nào, với bức tàn đồ có liên quan đến ” Tịnh liên yêu hỏa “, chúng ta phải đoạt bằng được, nó đối với tiến hóa công pháp của ngươi sau này chính là cửa ải quan trọng nhất!” Dược lão trầm ngâm nói.
“Vậy ý của người… là đáp ứng hắn?”
“Ân, trước hết cứ đáp ứng hắn đi, hơn nữa một cái ân tình của đấu hoàng cường giả cũng đích xác là đáng giá.”
“Thế người có cho rằng lão gia hỏa này một khi hồi phục thực lực thì…” Tiêu Viêm đảo con mắt một vòng, cẩn thận hỏi.
“Aa, yên tâm đi, có ta ở đây, cho dù hắn có hồi phục thực lực, cũng không có năng lực đoạt lại bức tàn đồ,… Tại lúc luyện chế đan dược, chẳng lẽ chúng ta không thể thi triển chút thủ đoạn phòng ngừa vạn nhất sao?” Dược lão thản nhiên cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới thở phào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang chờ đợi của Hải ba đông, khẽ gật đầu mỉm cười nói:
“Hảo, ta đáp ứng ngươi!”