Cơn lốc khổng lồ màu xanh trên bầu trời vừa mới xuất hiện, bỗng nhiên xao động rồi bên trong truyền ra một khí tức vô cùng cường đại. Sau đó cơn lốc rung lên rồi hóa thành vạn vạn điểm tinh quang tiêu tán đi, từ bên trong hiện ra hai đạo thân ảnh trên không như một chiếc lá từ từ rơi xuống trước khán đài. – Chính là Phong tôn giả? Không ngờ lời đồn đại hội lần này xuất hiện bốn vị tôn giả lại không phải là chuyện nhảm nhí!.
– Cường giả Đấu Tôn ngày thường cực kỳ khó gặp, không ngờ một lúc lại xuất hiện cả bốn vị. Tứ phương Các đại hội, quả nhiên rất phô trương, khó trách hấp dẫn đến nhiều người như vậy. – Hắc hắc, không biết lần đại hội này cuối cùng đắc lợi sẽ là ai?
Cuối cùng xuất hiện hai người, đã đem mọi ánh mắt toàn trường hấp dẫn, mà với Tiêu Viêm càng là như vậy, hai bóng người vừa mới hiện lên, ánh mắt hắn lập tức dời đến.
Về phần Mộ Thanh Loan toàn thân áo quần xanh biếc thì Tiêu Viêm đã gặp, nên hắn chit lướt qua rồi sau đó dừng lại ở người bên cạnh.
Đó là một lão già áo dài màu xanh, tóc rối xõa tung trên vai, nhìn thật tiêu sái khoái hoạt khác thường. Mặc dù lão đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ anh tuấn ẩn trên khuôn mặt đó, không nghĩ cũng biết khi còn trẻ tướng mạo tất nhiên không kém. Trong bốn vị Tôn giả, thì tường mạo người mới tới này là dễ nhìn nhất, hơn nữa có lẽ vì lão tu luyện đấu khí Phong thuộc tính nên khí tức cũng có chút mơ hồ tán lạc vô chừng, làm người ta có cảm giác quỷ dị khó lường.
-Đó chính là Phong tôn giả sao? Tiêu Viêm chậm rãi quan sát lão già áo xanh một cách tỉ mỉ, trong mắt cũng xẹt qua một chút kích động! Vị Phong tôn giả này hắn không chỉ nghe qua một lần. Người này vốn là bạn trỉ kỉ của Dược Lão, nếu như lời này không giả! Hơn nữa nếu theo lời Dược Lão, thì người này rất nặng tình nghĩa. Nếu thực sự như vậy, lúc này đây hắn hẳn chân chính đã có thể tìm được một sự trợ giúp rất lớn.
Không hổ là Trung Châu, trẻ tuổi như vậy đã là Đấu Hoàng. Cho dù là tại Hắc Giác Vực cũng khó mà tìm được, không nghĩ tới chỉ một cái Tứ phương Các đại hội, liền là hấp dẫn nhiều người như thế. Tiêu Viêm khẽ thở dài một tiếng, Trung Châu quả nhiên không hổ là nơi cường giả tập trung nhiều nhất trên đại lục Đấu Khí. Nơi đây thiên tài tập hợp, ai cũng không thể biết sẽ có một con ngựa ô nào đó đột nhiên xuất hiện hay không! – Ồ?
Sợ hãi than thầm, Tiêu Viêm vừa dời mắt, đột nhiên ngưng tụ lại, một âm thanh nghi hoặc đầy kinh dị từ trong miệng hắn bật lên.
Ánh mắt Tiêu Viêm dừng lại tại một góc quảng trường, nơi có một bóng người áo đen đang đưa lưng về phía hắn. Mặc dù cách khá xa nhưng chẳng biết tại sao, Tiêu Viêm lại cảm thấy được bóng dáng này ẩn chứa nét gì đó khá quen thuộc.
Tiêu Viêm nhíu mày, lấy thực lực hắn hôm nay, cảm giác quen thuộc này không có khả năng sai lầm hay ngẫu nhiên mà xuất hiện.
Lúc Tiêu Viêm còn đang nghi hoặc, nam tử áo đen trong tay nắm chặt một thanh trường thương vừa bất chợt xuất hiện, thân hình thoáng nghiêng qua, vừa đủ cho Tiêu Viêm nhìn thấy một bên mặt của gã.
Vừa thấy những nét quen thuộc trên khuôn mặt đó, Tiêu Viêm lập tức sững sờ, một lát sau hắn vỗ mạnh tay, mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
“Lâm Diễm? Sao hắn lại xuất hiện ở đây? “
Người vừa xuất hiện trong mắt Tiêu Viêm chính là kẻ năm đó cùng đi với hắn từ Học viện Già Nam đến Đế quốc, Lâm Diễm. Có điều sau này khi Tiêu Viêm bế quan trong sơn cốc đi ra thì Lâm Diễm, Lâm Tu Nhai, Liễu Kình đã cùng nhau rời khỏi Đế quốc. Không nghĩ tới bây giờ lại đột nhiên gặp hắn ở nơi này!
Nét kinh ngạc trong mắt dần nhạt đi, Tiêu Viêm nhịn không được lắc lắc đầu. Hắn mới đến Trung Châu không quá nửa năm, chẳng ngờ gặp không ít người quen cũ. Hai chữ duyên phận quả thật khó lường. – Nếu đã đông đủ, thì đại hội có thể bắt đầu..!
Trên đài khách quý, Lôi tôn giả nhìn thấy giữa sân nhân số đầy đủ, bèn không tán chuyện nữa, ngẩng đầu vung tay lên, thanh âm nhàn nhạt vang vọng trên khắp quảng trường.