Chương 1011: Tứ Đại Tôn Giả!

Sơn đạo thật dài, liếc mắt nhìn thật giống như một con mãng xà khổng lồ uốn lượn dọc theo triền núi đi lên, cuối cùng biến mất vào bên trong tầng mây. Đứng tại nơi này chợt khiến cho con người có cái cảm giác rằng mình hết sức nhỏ bé.

Tiêu Viêm không nhanh không chậm từng bước một đi lên đỉnh núi, hai bên sơn đạo được phủ kín bởi những cây thân gỗ màu bạc, nhìn có chút kì dị. Từ trên xuống dưới không hề có cành lá, thẳng tắp giống như một cây cột trụ. Càng làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc hơn chính là trong đại thụ màu bạc tản ra lôi điện lực hết sức nồng đậm, nếu như dùng linh hồn cảm ứng, sẽ thấy được lực lượng lôi điện không ngừng theo từ trên ngọn cổ thụ tràn ra rồi nhập vào biển mây xung quanh mất tăm không thấy bóng dáng.

Dừng bước nhìn một màn này, Tiêu Viêm như có điều suy nghĩ. Lôi Sơn này, lực lượng Phong Lôi kinh khủng như thế hẳn có quan hệ không ít với mấy cái cây này. Có chúng cung cấp lôi lực, thì biển mây trên trời sẽ mãi mãi không tiêu tan, nếu ở đó ở mà tu luyện công pháp lôi thuộc tính thì chẳng khác nào làm chơi ăn thật không chút nói quá, có thể tăng hiệu quả tu luyện lên rất nhiều lần.

Phong Lôi Các tìm ra được địa phương này quả thật là tốt.

Trong lòng thầm tặc tán thưởng một phen, sau đó hắn bước tiếp. Ngay lúc đó, đột nhiên một tiếng hạc kêu thanh thúy trào dâng, mọi người liền nhìn thấy một con Thất thải Hạc thật lớn từ dưới núi bay vút lên, xuyên qua đám mây mù đến tận đỉnh núi. – Thất thải Hạc thật lớn, ngồi trên nó hẳn là Phượng tiểu thư của Phong Lôi Các rồi

Lúc nhìn thấy Thất thải Hạc, trên sơn đạo liên tục truyền đến những thanh âm cực kì hâm mộ.

Tiêu Viêm đưa mắt nhìn con hạc khổng lồ trên bầu trời kia, hắn không chú ý đến nó mà gắt gao tập trung vào thân ảnh đang ngồi trên lưng. Từ bóng hình xinh đẹp thành thục đoan trang kia mà nói, xác thật là Phượng Thanh Nhi.

Ngay lúc Kiếm tôn giả mới vừa ngồi xuống ghế, một thanh âm âm trầm cùng với tiếng cười quái dị chợt vang lên. Từ trên không trung một đạo hào quang đen tuyền dữ dội lướt đến, rồi giống như thuấn di trực tiếp hiện ra tại khán đài, không khách khí vung áo bào lên rồi ngồi xuống. Người vừa xuất hiện là một lão giả mặt mày tái nhợt vận áo bào đen, có chút âm u. Hai con mắt một đen một trắng nhìn hết sức quỷ dị, mà đứng phía sau, cũng là có một thân ảnh quen thuộc, Vương Trần của Hoàng Tuyền Các. – Năm đó lão phu vận khí kém một chút mới bại vào tay hắn, so với kẻ không chống đỡ nổi Phong Tôn Giả trăm hiệp, cũng đã khá hơn không ít! Ngươi nói có phải không, Hoàng Tuyền tôn giả?

Kiếm tôn giả liếc mắt nhìn lão giả áo đen, không mặn không nhạt nói.

Nghe mấy lời này, lão già áo đen xầm mặt xuống, nhưng khi lão vừa muốn phản bác thì sắc mặt đã lại biến đổi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào trong thiên không. Nơi đó, một âm thanh như rồng khiếu tức thì vang vọng. – Lão gia hỏa này thật là nhanh!

Kiếm tôn giả cũng ngẩng đầu đưa ánh mắt đục ngầu nhìn lên không trung vô tận, cười cười. Lão vừa dứt lời, thì trên bầu trời một cơn cuồng phong khổng lồ màu xanh bỗng xuất hiện trên đỉnh núi dưới cái nhìn chăm chú của vô số người. Tại thời điểm cơn lốc xuất hiện, ánh mắt Tiêu Viêm cũng là thoáng cái dời đi, nhìn chằm chằm vào người vừa đến, bàn tay cũng mạnh mẽ gắt gao nắm chặt -Phong tôn giả!

Prev
Next