Chương 912: Lại gặp mặt

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 912: Lại gặp mặt tại website SStruyen.Net
Ban đầu Tử Yên phu nhân định đi một mình đến viếng, nhưng các yêu vương khác muốn nhìn xem Lý Thất Dạ luyện đan như xào rau là nhân vật ba đầu sáu tay nào, vì vậy đi theo góp vui.
Một vị yêu hoàng, mười tám yêu vương, đổi lại ai chưa từng thấy trường hợp lớn chắc chắn đôi chân sẽ run rẩy. Nhưng khi Lý Thất Dạ bước tới, dáng vẻ hắn ung dung thoải mái.
Các yêu vương nhìn thấy Lý Thất Dạ thì ngây người. Lý Thất Dạ hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của bọn họ. Các yêu vương cho rằng dược sư vô song luyện đan như xào rau ít ra tiên khí lượn lờ, từng bước sinh sen, hoặc ít ra phải khí thế khiếp người.
Lý Thất Dạ trông thật bình thường, không có gì lạ, không có gì quá xuất sắc. Nếu không phải trước đó biết Lý Thất Dạ luyện đan vô song, các yêu vương không thể tin nam nhân bình thường trước mắt là dược sư tuyệt đỉnh luyện đan như xào rau.
Tử Yên phu nhân vừa thấy Lý Thất Dạ thì ngẩn ngơ, nàng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp hắn trong tình huống này. Tử Yên phu nhân ngây người.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, quét mắt qua cuối cùng dừng ở Tử Yên phu nhân, nhoẻn miệng cười.
Lý Thất Dạ nhìn Tử Yên phu nhân ngơ ngác thì bật cười, ung dung nói:
– Bệ hạ, chúng ta lại gặp mặt, thời gian qua thật chậm.
Các yêu vương sửng sốt, cùng nhìn hướng Tử Yên phu nhân. Bọn họ không ngờ bệ hạ đã gặp Lý Thất Dạ một lần.
Tử Yên phu nhân rốt cuộc là yêu hoàng, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Tử Yên phu nhân cao quý, trang nhã mỉm cười nói:
– Ta không ngờ đó là Lý công tử.
Thì ra Tử Yên phu nhân chính là nữ nhân gặp Lý Thất Dạ tng gian phòng tòa nhà cổ ngoại ô quốc đô đêm hôm trước. Tử Yên phu nhân không ngờ nam nhân đêm đó buông lời ngông cuồng, nàng cảm thấy hắn diễn trò hơi lố lại là dược sư vô song Lý Thất Dạ.
Chuyện này không phải trùng hợp. Đêm đó Lý Thất Dạ đi tòa nhà cổ là tưởng nhớ quá khứ. Mỗi lần Tử Yên phu nhân gặp chuyện lớn sẽ đi tòa nhà cổ yên lặng, bắt chước thủy tổ của mình.
– Công tử đến Cự Trúc quốc là vinh hạnh cho Cự Trúc quốc ta.
Yêu hoàng Tử Yên phu nhân ung dung, cao quý nói:
– Ta bận rộn nhiều việc không thể bái phỏng công tử ngay, thật là thất lễ. Hôm nay chuẩn bị chút lễ mọn để xin lỗi.
Người hầu nâng một rương đồ lên, nắp rương chưa mở nhưng khi rương được đặt xuống cái kịch nặng nề là biết thứ nằm bên trong không tầm thường.
Lý Thất Dạ không mở ra xem, một số báu vật không là gì trong mắt hắn.
Lý Thất Dạ thản nhiên cười nói:
– Nếu gặp mặt tức là có duyên, bệ hạ hãy nói thẳng đi.
Tử Yên phu nhân nói:
– Nghe yêu vương nói công tử có hứng thú làm dược sư Cự Trúc quốc chúng ta, không biết ý của công tử thế nào?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Chuyện nhậm chức dược sư thì tính sau, nhưng nghe nói bệ hạ cần người tham gia đại hội dược sư thay Cự Trúc quốc, chuyện này ta có thể giúp một tay.
Các yêu vương nhìn nhau, Tử Yên phu nhân rất bất ngờ, nàng không nghĩ rằng Lý Thất Dạ đồng ý nhanh như vậy.
Một dược sư vô song ở trong Thạch Dược giới dù là truyền thừa, đế thống tiên môn nào cũng sẽ tranh giành, cung phụng.
Muốn mời dược sư vô song phải trả giá rất đắt, dù chỉ tham gia đại hội dược sư như truyền thừa Khánh gia sẽ bàn điều kiện với Cự Trúc quốc. Dù sao dược sư rất đắt hàng, nhất là dược sư trẻ tuổi có thiên phú.
Hiện giờ Lý Thất Dạ đồng ý ngay, vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Tử Yên phu nhân hiểu trên đời không có bữa cơm miễn phí, nàng hỏi thẳng:
– Không biết công tử cần gì? Hoặc công tử có gì cần Cự Trúc quốc góp sức? Nếu cần thiết công tử cứ việc mở miệng yêu cầu.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Không phải ta khinh thường Cự Trúc quốc, nhưng Cự Trúc quốc không có thứ ta ham muốn. Ta nghĩ bệ hạ là người có tin tức nhanh nhạy, bệ hạ cảm thấy ta thiếu tiền hay tài sao?
Lý Thất Dạ nói nghe rất kiêu căng, các yêu vương bất mãn, nhưng phải công nhận hắn nói thật.
Tử Yên phu nhân cười khổ. Bỏ ra hai trăm tiên đế tinh bích mua một con dược đạo kê, phá sản như vậy đúng là không thiếu báu vật, tiền tài gì. Cự Trúc quốc có dốc hết bảo khố ra, muốn lấy ra hai trăm mai tiên đế tinh bích là khó khăn rất lớn.
Một mình Lý Thất Dạ tùy tay ném ra hai trăm mai tiên đế tinh bích, bạo tay như ném hai trăm khối tiên đế tinh bích vào nước, không thèm quan tâm, hoàn toàn không thiếu tiền.
Người như vậy e rằng Cự Trúc quốc dốc hết bảo khố ra chưa chắc giàu hơn hắn, hai bên chênh lệch quá lớn.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Nhưng nếu bệ hạ nhất quyết muốn ta nêu điều kiện thì cũng không khó. Ta tham gia đại hội dược sư thay Cự Trúc quốc, ta có một huynh đệ muốn vào hoàng cung làm dược sư không biết bệ hạ cảm thấy như thế nào?
Cổ Tùng yêu vương nhỏ giọng báo cáo với Tử Yên phu nhân.
Tử Yên phu nhân nghe xong hỏi Lý Thất Dạ:
– Ý công tử nói đến Thạch Hạo?
– Đúng rồi.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Ta và Thạch huynh đệ có duyên, tuy ta không thu đệ tử nhưng hắn được một chút truyền thừa đan thuật của ta. Gia tộc Thạch huynh đệ từng là triều thần của Cự Trúc quốc, một lòng muốn góp sức cho đất nước. Ta tin tưởng tương lai hắn sẽ góp sức cho Cự Trúc quốc.
Tử Yên phu nhân gật đầu, nói:
– Chuyện này cầu còn không được, miễn là Thạch Hạo huyện sử đồng ý thì hoàng đình tùy thời hoan nghênh hắn đến báo danh.
Các yêu vương cũng rất vui, dược sư vô song như Lý Thất Dạ, Thạch Hạo dược mấy phần truyền thừa đan thuật từ hắn thì tương lai gã sẽ là nhân tài của Cự Trúc quốc.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Bạch Ông:
– Kêu Thạch Hạo đến gặp bệ hạ, các vương đi.
Lý Thất Dạ bồi dưỡng Thạch Hạo không chỉ vì hắn xem trọng gã, cũng để đào tọa nhân tài cho Cự Trúc quốc.
Rất nhanh Bạch Ông dẫn Thạch Hạo vào phòng. Trước khi đi vào Bạch Ông có nói rõ tình huống, nhưng Thạch Hạo bước vào trong thấy các yêu vương, Tử Yên phu nhân làm hai chân gã run cầm cập.
Các yêu vương toàn là cường giả đẳng cấp cổ thánh, thánh tôn. Tử Yên phu nhân càng khỏi phải nói, nàng là thánh hoàng, thần uy biết mấy. Thạch Hạo chưa từng gặp tình hình như thế, gã luống cuống tay chân.
Thạch Hạo cảm giác như đang nằm mơ, gã từng mơ mộng vực dậy gia tộc, ước gì có ngày vào hoàng cung làm dược sư, gầy dựng lại gia tộc. Nhưng đây chỉ là ước mơ chôn giấu trong lòng Thạch Hạo, huyện sử nho nhỏ như gã cách ước mơ rất xa xôi.
Trước đó Thạch Hạo không dám mơ mộng sẽ được gặp bệ hạ, khi gã còn nhỏ ước mơ vào hoàng cung được yêu hoàng triệu kiến.
Giấc mơ thành hiện thực quá nhanh, Thạch Hạo không chút chuẩn bị trước. Thạch Hạo bước vào phòng, run cầm cập, mất bình tĩnh.
Thấy Thạch Hạo bối rối không biết làm sao, Lý Thất Dạ cổ vũ gã lớn gan lên:
– Thạch Hạo, hãy đi chào các vương và bệ hạ. Bệ hạ đã đồng ý cho ngươi vào hoàng đình làm dược sư.
Lý Thất Dạ nói làm Thạch Hạo bối rối lấy lại tinh thần.
Thạch Hạo quỳ xuống vái:
– Thạch Hạo, hậu nhân Thạch gia bái kiến bệ hạ.

Prev
Next