Chương 900: Tiền, ta có (1)

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 900: Tiền, ta có (1) tại website SStruyen.Net
Tiễn Vô Song báo giá làm thanh niên rộng rãi rất bất đắc dĩ, gã buộc lòng đứng lên, khom lưng hướng Tiễn Vô Song.
– Tiễn tiên nữ, tại hạ biết người có hứng thú với lô thần này. Nhưng Tiễn tiên nữ không phải dược sư, chưa chắc cần lô thần như thế.
Tiễn Vô Song đối với ai đều kiêu kỳ, chẳng ngán kẻ nào:
– Ta có cần hay không mắc mớ gì tới ngươi?
Thanh niên rộng rãi khom người nói:
– Đương là không liên quan. Nhưng thưa Tiễn tiên nữ, lô thần rất quan trọng với ta. Hoàng Phủ gia và Dược quốc luôn có quan hệ liên nhân, bây giờ lô thần của Bách Thảo dược đế lưu lạc bên ngoài, ta là dược sư trong lòng rất khó chịu. Ta muôn đấu giá lô thần này sau đó trả về Dược quốc.
– Mong Tiễn tiên nữ giơ cao đánh khẽ, chỉ cần Tiễn tiên nữ đồng ý nhường lô thần cho ta thì Tiễn tiên nữ muốn gì cứ nói.
Tiễn Vô Song hùng hổ hỏi:
– Như thế nào? Chẳng lẽ bản tiểu thư ham muốn đồ của ngươi sao? Bản tiểu thư không thiếu gì cả!
Đối với Tiễn Vô Song cũng cực kỳ kiêu ngạo, tuy tính cách đó làm người ghét nhưng nàng là người vừa tự tin vừa ngông cuồng.
– Không không không!
Thanh niên rộng rãi hiểu rõ tính cách của Tiễn Vô Song, vội xin lỗi:
– Ta không có ý đó, ta muốn nói là sau này Tiễn tiên nữ có gì cần sai khiến chỉ cần nói một câu là ta nghe theo ngay.
Tính cách Tiễn Vô Song kiêu ngạo thích nghe người ta tâng bốc mình.
Tiễn Vô Song gật đầu, nói:
– Dược rồi. Hoàng Phủ Hào, hôm nay bản tiểu thư nể mặt ngươi, nếu ngươi báo giá năm trăm vạn thì ta không tranh với ngươi nữa.
Thanh niên Hoàng Phủ Hào vội nói với người đấu giá:
– Ta ra năm trăm vạn!
Làm như thế không phù hợp quy định nhưng hôm nay giá lô thần đã vượt qua giá trên trời, thạch nhân phường mắt nhắm mắt mở.
Tiễn Vô Song nói chuyện giữ lời, khi Hoàng Phủ Hào báo giá năm trăm vạn thì nàng không ra giá nữa.
Người đấu giá hỏi:
– Năm trăm vạn lần thứ nhất, còn ai ra giá cao hơn không?
Lúc này không ai muốn trả giá. Tuy lô thần này rất ghê gớm nhưng năm trăm vạn đại hiền tinh bích là giá trên trời, không mấy ai lấy ra được. Vì một lô thần mà dốc hết tài sản thì không đáng.
Thấy không ai ra giá thêm, Hoàng Phủ Hào thở phào nhẹ nhõm, có lô thần này là gã có thể lấy tình cảm với Dược quốc.
Hoàng Phủ Hào chưa thở ra hết thì một thanh âm vang lên:
– Một ngàn vạn.
Người báo giá là Lý Thất Dạ, hắn ung dung ngồi trên ban công. Bộ dáng bình tĩnh của Lý Thất Dạ làm người ta không thể tin con số trên mây đó thốt ra từ miệng hắn.
Khi Lý Thất Dạ báo giá, Bạch Ông, Thạch Hạo rùng mình, đôi chân mềm nhũn té xuống đất.
Hoàng Phủ Hào tức hộc máu, gã khó khăn năn nỉ Tiễn Vô Song giơ cao đánh khẽ, hiện tại đột nhiên chui ra Trình Giảo Kim. Càng làm Hoàng Phủ Hào hộc máu là Trình Giảo Kim này nâng giá gấp đôi.
Mọi người ngây ngốc, hút ngụm khí lạnh:
– Quá . . . Quá điên cuồng!
Giá như thế đúng là điên, có thể nói một lô thần không đáng cái giá đó.
Những người mua, đại nhân vật ngồi ngoài ban công, lão tổ đại giáo núp trong bóng tối đều nhìn Lý Thất Dạ. Người một hơi lấy ra ngàn vạn đại hiền tinh bích chắc chắn có lai lịch hù chết người.
Thạch Hạo khuyên Lý Thất Dạ:
– Đại ca, cái . . . Cái . . . Này . . . Không đáng giá.
Giá quá khủng, Lý Thất Dạ mua cho Thạch Hạo thì gã cũng không dám nhận.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không có gì đáng hay không, tuy ta có thể tìm một lô thần khác cho ngươi nhưng thời gian của ta có hạn. Lãng phí thời gian chẳng bằng mua đại nó.
Mấy thứ như tinh bích không là gì với Lý Thất Dạ bây giờ, hắn ra vào các đất chôn, tài sản phong phú vô cùng, có thể nói tinh bích chỉ là con số với hắn. Chỉ có vô thượng tiên vật, vạn cổ tuyệt thế bảo vật mới làm Lý Thất Dạ động lòng nổi.
Hoàng Phủ Hào rất muốn bóp chết Lý Thất Dạ, gã khó khăn dàn xếp Tiễn Vô Song, hắn mở miệng nâng giá gấp đôi làm gã phát cuồng.
Hoàng Phủ Hào hít sâu, trầm giọng nói:
– Một ngàn một trăm vạn!
Các người mua nín thở, mọi người cảm thấy điều này quá điên cuồng. Nếu lô thần này từng luyện đế đan tiên đan thì đáng giá lên ngàn vạn đại hiền tinh bích. Nhưng truyền thuyết sau khi Bách Thảo dược đế trở thành dược đế đã đổi lô thần đi. Có suy đoán cho rằng trước Bách Thảo dược đế thành dược đế đã đổi lô thần này từ lâu, vì vậy khó mà nói nó có từng luyện đế đan, nhưng chắc chắn không hề luyện qua tiên đan.
Nếu một lô thần từng luyện đế đan tiên đan, nhất là tiên đan thì giá trị của nó hoàn toàn khác hẳn, dược tàng càng có thay đổi ghê gớm hơn.
Hiện nay khó chắc chắn lô thần có từng luyện đế đan tiên đan không, nên giá trên trời như thế là ván bài lớn.
Lý Thất Dạ cười, ung dung nói:
– Một ngàn năm trăm vạn.
Giá cả thốt ra từ miệng Lý Thất Dạ dơn giản là con số.
Bạch Ông, Thạch Hạo đứng không nổi, bọn họ toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Giá đó hù Bạch Ông, Thạch Hạo ngu người.
Có dược sư kinh ghiệm phong phú phỏng doán:
– Cái này quá điên cuồng, nhiều tiền rảnh quá không có chỗ dùng sao? Cá nhân ta thấy lô thần này nếu từng luyện đế đan thì giá cao nhất chỉ đáng hai ngàn vạn, không ai trả nổi giá nhiều hơn nữa.
– Bách Thảo dược đế đổi lô thần này khá sớm, cho dù bị thay sau khi Bách Thảo dược đế trở thành dược đế thì cũng không bao lâu. Lùi một vạn bước cứ cho rằng lô thần này từng luyện đế đan thì số lượng có hạn, cùng lắm được một, hai lô.
Mọi người đều biết dù dược đế có năng lực luyện ra đế đan thì dược liệu khó tìm, cả đời dược đế luyện đế dược có hạn. Có thể luyện ra tám, mười lô đã là dược đế sinh ra trong thời đại không tệ, ít nhất cùng thời với tiên đế.
Với lô thần thì càng luyện nhiều đế đan đế dược càng tốt hơn, nếu chỉ luyện một lò, giá trị tiềm lực của nó bị hạn chế.
Yêu hoàng xuất thân từ đại giáo cường quốc thì thào:
– Bỏ ra ngàn vạn đúng là điên.
Đại hiền tinh bích, số lượng ngàn vạn, có đại giáo cường quốc táng quốc bại sản chưa chắc lấy ra được. Người bỏ số đại hiền tinh bích đó ra toàn là đại giáo cường quốc gia sản phong phú khủng khiếp, có thể dễ dàng lấy ra số lượng này đều là đế thống tiên môn.
Đừng nói các người mua tại đây, người đấu giá cũng toát mồ hôi ròng ròng. Giá vượt qua sự tưởng tượng của người đấu giá, cao kinh khủng.
Hoàng Phủ Hào tức giận trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi . . .!
Một ngàn vạn đại hiền tinh bích hoàn toàn vượt qua túi tiền của Hoàng Phủ Hào, dù Hoàng Phủ thế gia rất giàu có nhưng gã muốn bỏ số tiền đó ra phải có lão tổ cho ủng hộ mới được. Hoàng Phủ Hào muốn mua lô thần này là để nịnh bợ Dược quốc, chắc chắn lão tổ sẽ ủng hộ gã. Vấn đề ở chỗ giá lên một ngàn năm trăm vạn, dù lão tổ ủng hộ thì bản thân Hoàng Phủ Hào cũng phải đập nồi bán sắt.
Thấy Hoàng Phủ Hào trợn trừng mắt, Bạch Ông nhỏ giọng nhắc Lý Thất Dạ:

Prev
Next