Chương 2188: Tất cả chỉ là hiểu lầm

Bên trong đại sảnh Thanh Long Phủ, Lạc Nam đang cùng Tiểu Noãn chơi cờ ca rô, hắn phát hiện nàng sở hữu trí tuệ siêu phàm, nếu lơ là một chút thì người thua cuộc sẽ là hắn, vì vậy đang tập trung cao độ.
Không biết qua bao lâu, trên bàn đã chằn chịt hai ký tự tròn và chéo, gần mấy trăm nước cờ, Tiểu Noãn mới đắc ý thích thú cười haha:
“Xú baba, ngươi thua rồi.”
“Ta thua…” Lạc Nam bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu, hay nói đúng hơn là cặp sừng đang dần nhô lên trên đỉnh đầu và cái đuôi ngày càng dài ra sau mông nàng.
Hắn phát hiện khi Tiểu Noãn lâm vào trạng thái tập trung cao độ, sự hiếu thắng tăng mạnh cũng là thời điểm vị Quỷ Hoàng trong cơ thể nàng có dấu hiệu thức tỉnh.
Vừa rồi khi hai người chơi cờ ca rô đến lúc mấu chốt, hắn chỉ cần hạ bút là đánh bại nàng nhưng lại phát hiện Tiểu Noãn đang thở phì phò, hai mắt dần đỏ lên, liền vội vàng giả vờ chịu thua.
Quả nhiên khi giành được thắng lợi, Tiểu Noãn liền khôi phục sự bình tĩnh, mọi biến hóa vừa rồi như chưa có gì xảy ra.
“Tiểu tử, nghe nói ngươi sắp tham gia Đúc Kiếm Đại Hội, vì sao suốt ngày thấy chơi đùa với Tiểu Noãn, ngay cả Luyện Khí cũng không thèm động vào?” Mỹ Mộng ngồi bên cạnh uống trà nhịn không được hỏi.
Nàng cảm thấy kỳ quái, người khác sắp dự thi sẽ ôn thi dữ dội, còn Lạc Nam sắp tham gia Đúc Kiếm Đại Hội nhưng ngay cả một thanh Nhất Tinh Thánh Kiếm cũng chưa thấy đúc ra.
“Ta chỉ chuẩn bị nguyên liệu luyện khí mà thôi, đến đâu hay đến đó, thời gian quá ngắn, dù có nỗ lực đến đâu cũng không thể lập tức trở thành Khí Thánh Đế được.” Lạc Nam bế Tiểu Noãn ngồi trên đùi tùy ý đáp.
“Tu vi Luyện Khí của ngươi đạt đến đâu rồi?” Mỹ Mộng tò mò hỏi.
“Miễn cưỡng xem như Khí Thánh Vương…” Lạc Nam vuốt cằm nói.
“Phốc!” Mỹ Mộng phun ra một ngụm trà, sắc mặt cổ quái nhìn hắn:
“Với tuổi tác của ngươi, vừa có chiến lực yêu nghiệt, vừa là một vị Khí Thánh Vương đã xem như rất khá, nhưng Đúc Kiếm Đại Hội quy tụ Luyện Khí Sư toàn Kiếm Châu, ngay cả Khí Thánh Hoàng, Khí Thánh Đế cũng tham dự, một Khí Thánh Vương như ngươi tham gia có thể làm nên trò trống gì?”
Nàng vội vàng nói thêm: “Hay để ta nhờ lão lục giúp ngươi tham gia, hắn là một Khí Thánh Đế Viên Mãn, phần thắng sẽ lớn hơn ngươi…”
Lão phục mà nàng nói chính là Trầm Luyện, Lục Trưởng Lão của Nam Thiên Môn, phụ trách Luyện Khí Đường.
“Không cần phiền đến Lục Trưởng Lão, ta chỉ tham gia cho vui mà thôi.” Lạc Nam điềm nhiên nhấp một ngụm trà, rung đùi đắc ý nói:
“Nếu kẻ đạt quán quân là người khác, vậy ta chỉ cần bỏ ra một cái giá lớn thu mua lại phần thưởng Vĩnh Hằng Thuộc Tính của hắn là được.”
Mỹ Mộng nghe xong chỉ biết im lặng, đúng là người tài đại khí thô nói chuyện, thật là biết cách đả kích người khác.
Hắn đã nói như vậy thì nàng cũng không nói thêm cái gì.
Mục đích tham gia Đúc Kiếm Đại Hội là để thu lấy Vĩnh Hằng Thuộc Tính, vậy nên không cần biết dùng phương pháp nào, chỉ cần đạt được thứ mong muốn là đủ rồi.
Về phần tham gia luyện khí, xem như một cuộc giao lưu, thắng thì tốt, thua thì cũng chẳng sao.
“Được rồi, chúc ngươi giành được thành tích tốt, tỷ phải trở về tổng bộ.” Mỹ Mộng thở dài một hơi nói.
“Sao thế?” Lạc Nam vội vàng ngồi thẳng lung, giọng điệu không nỡ.
Hắn đã quen với sự tồn tại của nàng ở Thanh Long Phủ gần mười năm qua, mặc dù không nhúng tay vào chiến đấu nhưng Mỹ Mộng cũng đã trợ giúp rất nhiều để Thanh Long Thánh Địa nhanh chóng đi vào ổn định.
Thậm chí hắn còn ngỡ nàng là người của Thanh Long Phủ, lúc này mới chợt nhận ra nàng chỉ ở tạm một thời gian mà thôi.
“Có một lứa Chiến Trận Sư thuộc Chiến Trận Đường sắp đột phá Trận Hoàng và Trận Đế, ta phải về chỉ điểm và hỗ trợ bọn hắn.” Mỹ Mộng chống nạnh nói:
“Đó là nhiệm vụ của người đứng đầu Chiến Trận Đường, ngươi cho rằng ta chỉ ăn không ngồi rồi ở Nam Thiên Môn à?”
Lạc Nam thở dài một hơi, tuy rằng không nỡ xa cách giai nhân, cuối cùng vẫn là gật đầu:
“Lần sau gặp lại, ta sẽ có quà tặng tỷ.”
“Khanh khách, ngươi có lòng như thế là đủ rồi.” Mỹ Mộng vui vẻ nhoẻn miệng cười duyên.
Trận Văn lóe lên, thân thể nàng cũng chậm rãi tan biến.
“Phu quân, ngươi lại vừa ý Mỹ Mộng tỷ rồi?” Lạc Tư Tình từ trong mật thất đi ra, ánh mắt trêu tức nhìn hắn.
“Mama, ôm!” Tiểu Noãn vội vàng nhào vào lòng nàng.
“Thánh Tôn Hậu Kỳ? không tệ nha.” Lạc Nam tán thưởng nhìn Lạc Tư Tình, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
Từ lúc ấp nở Tiểu Noãn xong đến nay, Lạc Tư Tình vẫn luôn bế quan trong mật thất của Thanh Long Phủ, tu vi tiến bộ không tệ.
Bởi vì dung mạo của nàng quá đẹp, thân phận lại nhạy cảm, nên cực kỳ ít xuất hiện trước mặt người ngoài, chỉ có số ít người thân mật của Lạc Nam mới được chứng kiến.
“Thiếp đang hỏi chuyện của Mỹ Mộng tỷ, chàng đừng đánh trống lãng.” Lạc Tư Tình liếc xéo hắn.
“Hắc hắc, Mỹ Mộng tính cách dễ gần, hòa đồng lại xinh đẹp, chỉ cần là nam nhân đều sẽ khó mà chống cự.” Lạc Nam cười nói:
“Bất quá ta cũng không nóng vội, mọi chuyện để thuận theo tự nhiên.”
“Mama, sữa…” Tiểu Noãn đột nhiên hai mắt tỏa sáng nhìn bầu ngực to tròn của Lạc Tư Tình, liếm liếm môi muốn kéo áo nàng lên mà vùi đầu vào.
“Xú nha đầu làm gì? Đó là bầu sữa của baba.” Lạc Nam vội vàng đem nàng kéo lại.
“Nhưng ta đói…” Tiểu Noãn ủy khuất nước mắt lưng tròng, nước miếng như muốn trải ra.
“Tình huống gì?” Lạc Nam và Lạc Tư Tình hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao Tiểu Noãn có biểu hiện như thế khi gặp Lạc Tư Tình.
Lấy ra Phương Thức Dưỡng Quỷ xem xét, rất nhanh Lạc Nam liền hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Tiểu Noãn không phải thèm sữa, mà là bị Quỷ Lực trong cơ thể Lạc Tư Tình hấp dẫn.
Quá trình trưởng thành của Quỷ Tộc cần có tài nguyên cung cấp Quỷ Lực để hấp thụ, bằng không sẽ lên cơn thèm thuồng.
Bình thường Tiểu Noãn ham chơi nên quên cơn đói, nhưng khi ở gần Lạc Tư Tình liền bị Quỷ Lực của nàng hấp dẫn đến mức nhịn không được.
Nhìn thấy Tiểu Noãn đáng thương như thế, Lạc Tư Tình cũng mềm lòng, liền vạch áo yếm lên để lộ một bên bầu vú căng đầy nhựa sống, nhũ hoa đỏ thẳm mê người ra ngoài.
Tiểu Noãn liền tham lam ngậm lấy, Lạc Tư Tình dồn nén Quỷ Lực vào bầu sữa mình, ngưng tụ như thủy dịch để Tiểu Noãn tham lam mút chùn chụt.
Lạc Nam nhìn mà tâm thần nhộn nhạo chép chép miệng.
“Đừng nói chàng cũng thèm sữa?” Lạc Tư Tình trêu tức hỏi: “Có muốn ngậm bên còn lại không?”
“Không cần.” Lạc Nam ra vẻ bĩu môi, hắn cũng không phải trẻ nhỏ như Tiểu Noãn, liền làm ra vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:
“Xem ra ta phải tìm kiếm tài nguyên cung cấp Quỷ Lực cho Tiểu Noãn, không thể để nàng đói bụng như thế được.”
Lạc Tư Tình tán thành gật đầu: “Quỷ Thực là thứ tốt nhất, đó là thức ăn ưa thích của Hoàng Gia Quỷ Tộc.”
“Được rồi, giao Tiểu Noãn cho nàng chăm sóc, ta có chút việc phải tự thân đi làm.”
Lạc Nam hướng Lạc Tư Tình nói một câu, thân ảnh chậm rãi biến mất.

Bạch Hổ Phủ…
Mặc dù hiện tại bốn đại địa khu đã quy về một mối, nhưng Bạch Hổ Phủ và Chu Tước Phủ của Tần Lộng Ngọc cùng Tô Minh Châu vẫn còn, đó là nơi ở của các nàng và những người thân tín.
Lạc Nam lén lén lút lút sử dụng Hắc Ám Vĩnh Kiếp bao trùm toàn thân, phong tỏa mọi khí tức, kích hoạt cả Không Gian Chi Lực để hành tẩu trong không gian, bí mật xâm nhập phòng tắm suối nước nóng tại Bạch Hổ Phủ.
Hết cách rồi, ai bảo một trong hai cái Rương Đặc Biệt trong sáu năm qua lại xuất hiện ở chỗ này cơ chứ?
“Hiện tại Lộng Ngọc chắc là đang ở Chiêu Hiền Quán, phòng tắm không người, đây là cơ hội để ta thu thập Rương Đặc Biệt.”
Hắn âm thầm suy nghĩ, lặng yên không một tiếng động xuyên qua kết giới bảo hộ, tiến vào trong dòng suối ấm.
Hơi nước mịt mù, làn khói mờ ảo bao phủ, Lạc Nam hòa vào dòng nước lặn sâu xuống.
Rất nhanh, ở dưới tận đáy con suối hắn đã nhìn thấy một chiếc rương màu bạch ngân tỏa ra hào quang sáng chói.
Không hề dây dưa, Lạc Nam trực tiếp mở ra nắp rương, đem đồ vật bên trong thu hồi, dự định lặng yên không tiếng động rời đi.
“Ưm…hức…ư…thoải mái…”
Vô cùng đột ngột, một thanh âm nữ nhân dâm mỹ truyền thẳng vào trong tai.
Lạc Nam giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Tần Lộng Ngọc trở về?
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nhẹ nhàng mở ra…
Rất nhanh, bên dưới làn nước ấm, một bộ ngọc thể nẩy nở linh lung hiện ra trong tầm mắt.
Da trắng như tuyết, đẫy đà như mỡ đông, một đôi bầu sữa căng tròn như muốn bùng nổ, cái eo nhỏ bé quyến rũ, một đôi chân dài miên mang không chút tỳ vết, giữa hai chân là cái khe động đào màu hồng phấn nằm khuất sau lớp cỏ thơm mượt mà đen nhánh.
“Nam nhân đâu?” Lạc Nam âm thầm nghi hoặc.
Vừa rồi nghe giọng nàng rên rỉ, đó rõ ràng là thanh âm cao triều khi động tình, nhưng vì sao không thấy đối tác?
Rất nhanh hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy hai bàn tay thon dài ngọc ngà tự hoạt động trên cơ thể, một tay xoa nắn bầu sữa cao vút, một tay khác vuốt ve môi dọc giữa hai chân, các đầu ngón tay mân mê hạt lê cứng, thỉnh thoảng chui vào huyệt động.
“Thì ra là tự thân vận động…” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Tần Lộng Ngọc dù sao cũng là nữ nhân, mà nữ nhân thì khó tránh khỏi nhu cầu dục vọng, nhưng nàng không có nam nhân, vì vậy tự thân giải quyết, tìm kiếm khoái cảm.
Có chút thương tiếc, bất quá Lạc Nam cũng không định xen vào, dự định lặng lẽ rời đi, bằng không mình lẻn vào phòng tắm của người ta cũng thật không phải.
“Tên súc sinh, một ngày nào đó ta sẽ tìm ra ngươi và giết chết ngươi…”
Có thanh âm nghiến răng nghiến lợi mang theo căm hận ngút trời, Lạc Nam giật bắn mình, chẳng lẽ bản thân bị phát hiện?
“Khoan đã, đây đâu phải giọng nói của Lộng Ngọc?”
Lạc Nam hơi đổi sắc.
Mà lúc này nữ nhân kia cũng rời khỏi dòng nước, trần truồng bước lên khỏi suối nước nóng.
“Hoa Như Thủy?!” Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, hắn rốt cuộc nhìn rõ khuôn mặt nàng.
Đó là một mỹ phụ nhân tuyệt sắc cao quý, mái tóc ướt sủng búi cao, không phải Hoa Như Thủy thì là ai?
Sao nàng lại ở đây?
Lạc Nam hơi trầm tư, nghĩ lại thì gần đây Hoa Như Thủy và Tần Lộng Ngọc quan hệ ngày càng thân thiết, Tần Lộng Ngọc đã xem Hoa Như Thủy như thân tín, mặc dù còn chưa nhận ra mẫu thân, nhưng Hoa Như Thủy ở trong Bạch Hổ Phủ của Tần Lộng Ngọc cũng là điều dễ hiểu.
Hoa Như Thủy là một mỹ phụ chín mộng như mật đào, ở cái tuổi như lang như hổ, nàng có nhu cầu dục vọng cũng là chuyện bình thường.
“Nam nhân vừa nãy mà nàng đề cập là ai? Vì sao hận ý lên đến đỉnh điểm?” Lạc Nam khó hiểu.
“Kẻ nào?”
Mà lúc này trực giác của nữ nhân liền thể hiện sự đáng sợ của nó.
Hoa Như Thủy cảm nhận được có ánh mắt rình coi mình, nhất thời phẫn nộ tột đỉnh, Hoa Ngọc Kiếm đã xuất hiện trong tay, vô tận Kiếm Khí và Thánh Đế Lực ngưng tụ, một kiếm xinh đẹp lộng lẫy lại nguy hiểm như hoa hồng đầy gai chém xuống.
Lạc Nam biến sắc mặt, Hoa Như Thủy là một vị Thánh Đế Trung Kỳ, thực lực không hề đơn giản.
Hắn vội vàng rời khỏi mặt nước, đối mặt với một kiếm toàn lực của Thánh Đế Trung Kỳ không muốn ngạnh kháng, bởi vì khi va chạm sẽ tạo ra động tĩnh lớn, đến lúc đó có vô số người tiến vào thì không hay.
Vì vậy Lạc Nam lập tức mở ra Không Đạo Na Di, trước mặt hình thành một đại môn cực lớn, đem nhát kiếm của Hoa Như Thủy thu vào, truyền tống sang nơi khác.
Linh Hồn Lạc Nam đau nhứt dữ dội, hiển nhiên việc dịch chuyển công kích toàn lực của Thánh Đế Trung Kỳ khiến hắn không hề dễ chịu.
“Hừ, chuột nhắt đi chết.” Hoa Như Thủy thấy vậy muốn tiếp tục tấn công.
“Hoa Tông Chủ dừng tay, là ta!” Lạc Nam vội vàng la lên.
“Hả?” Hoa Như Thủy giật mình nhìn đến.
Lạc Nam cười khổ không thôi, chỉ có thể giải trừ Hắc Ám Vĩnh Kiếp che đậy, khôi phục dung mạo, chắp tay nói:
“Trực giác của Hoa tông chủ thật lợi hại, ta khâm phục!”
“Đại Hộ Pháp?!” Chứng kiến Lạc Nam hiện thân, Hoa Như Thủy đồng tử co rút lại, càng thêm tức giận quát lớn:
“Đường đường là Đại Hộ Pháp lại làm ra hành vi như vậy? thật đáng…”
Lạc Nam vội vàng tốc biến đến bên cạnh nàng, một tay ôm nàng, một tay che kín miệng nàng:
“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Hoa Như Thủy vùng vẫy, cơ thể trần truồng ma sát khiến tâm hồn Lạc Nam rung động.
Như nhận ra biến hóa khác thường của hắn, nàng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, truyền âm nói:
“Ta cần lời giải thích hợp lý.”
“Ta đến nơi này tìm đồ.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp.
Hoa Như Thủy dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc xem lấy hắn, giải thích như vậy cũng đáng tin à? Ta đâu phải trẻ con ba tuổi?
Lạc Nam bất đắc dĩ, quả thật hắn biết nói thật sẽ không ai tin, trong đầu nảy số, liền trầm giọng đáp:
“Thật ra ta đến tìm Tần Lộng Ngọc!”
“Ngươi tìm nàng làm cái gì?” Nghe thấy hắn lén lút đi tìm nữ nhi của mình, Hoa Như Thủy liền càng chú tâm hơn.
“Ta và Lộng Ngọc giao tình đã lâu, quan hệ rất mật thiết.” Lạc Nam bịa chuyện:
“Nhưng ta đâu ngờ đụng phải Hoa tông chủ, vì vậy mới che giấu hành tung định lén lút rời đi!”
“Thật vậy sao? Ngươi và Lộng…à không, ngươi và Tam Hộ Pháp đã thân mật đến mức như thế?” Hoa Như Thủy mừng rỡ hỏi.
Nếu thật sự là vậy thì nàng cực kỳ tán đồng.
Bởi vì lần này là nàng đột ngột vào đây tắm rửa, Lạc Nam vô tình tìm nữ nhi mà không phải cố ý nhìn trộm mình, hắn không có gì đáng trách.
Cuộc đời nàng đã lận đận, nàng muốn nữ nhi tìm được đấng lang quân như ý, Lạc Nam cho nàng ấn tượng sâu sắc, từ lâu đã muốn tác hợp cho hắn và nữ nhi của mình.
“Ta và Lộng Ngọc đương nhiên thân thiết, nhưng còn Hoa tông chủ thì sao? Vì sao nàng tắm ở trong phòng của Lộng Ngọc?” Lạc Nam đảo khách thành chủ, mở miệng chất vấn:
“Chẳng lẽ các ngươi có mối quan hệ thần bí?”
“Nào có.” Hoa Như Thủy vội vàng nhảy dựng phủ nhận: “Ta được Tam Hộ Pháp tin tưởng cho phép tự do đi lại ở Bạch Hổ Phủ nên mới xem nơi này tự nhiên như ở nhà, đâu ngờ Đại Hộ Pháp tập kích.”
“Vậy lần này là hiểu lầm đúng không?” Lạc Nam nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, hy vọng Đại Hộ Pháp giữ bí mật chuyện lần này, xem như chưa từng xảy ra.” Hoa Như Thủy nghiêm túc cầu khẩn.
“Được rồi, ta sẽ buông nàng ra, xem như chưa có gì phát sinh.” Lạc Nam gật gật đầu.
KẼO KẸT…
Cửa phòng bất chợt mở ra, có thanh âm lười biếng truyền vào:
“Chiêu Hiền Quán hôm nay thật nhiều việc, ta phải tắm rửa một phen cho thoải mái…”
Hoa Như Thủy sắc mặt đại biến, vội vàng ôm lấy Lạc Nam nhảy xuống nước.

Chúc cả nhà trưa vui vẻ <3 /// Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ: – Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU – Momo và viettelpay: 0942973261 – Paypal: [email protected] E chân thành cảm ơn

Prev
Next