Thử Triều Âm Ba ùn ùn kéo đến nhưng đều trở nên tán loạn, màn hỗn loạn loan ra khắp nơi, trong lúc nhất thời, rừng rậm ở xung quanh thang đá gặp phải tai ương, âm ba giống như là một lưỡi đao, trong một mảnh thanh âm ào ào đã đem phần lớn những cây gỗ chặn ngang chém đứt.
Trên bầu trời, Tiêu Viêm nhìn Thử Triều Âm Ba cơ hồ là hiện lên một loại xu thế tan tác, cũng là có một chút ngạc nhiên, trong lòng hắn cũng đã rõ ràng, sở dĩ có thể đạt tới hiệu quả như vậy, chỉ sợ duyên cớ là bởi vì từ bên trong Âm Dương Long Huyền Đan lấy ra được một tia Long khí, nếu không chỉ bằng vào cấp bậc của Sư Hổ Toái Kim Ngâm, mặc dù có thể cùng âm ba khổng lồ như thế đối kháng, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng đạt được hiệu quả kinh người như vậy.
“Lúc đối kháng với người thì thật ra chưa từng có chỗ tốt như vậy, Long Khí này tựa hồ đối với ma thú gây ra thương tổn lớn hơn”
Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua chung quanh thang đá, hiện có vô số Phệ Kim Thử thế nhưng lúc này đều là tàn tạ run rẩy lên, vẻ hung ác ban đầu đã không còn thấy một chút nào nữa, hiển nhiên, tiếng kêu kia đối với chúng tạo thành thương tổn không nhỏ.
Ôm cái eo nhỏ nhắn của Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm chần chờ một chút, thân hình liền chuyển động, sau đó liền bay lên đỉnh núi mà không gặp sự ngăn trở nào, mới nhẹ nhàng buông ra.
Giờ phút này từ trên bình đài cho đến đỉnh núi đều là một mảnh im lặng, ai cũng chưa từng dự đoán được rằng Tiêu Viêm cư nhiên lựa chọn phương pháp vượt sấm quan hung hãn nhất này, hơn nữa càng làm cho người khác không nói được gì chính là hắn lại thật sự có thể đánh tan thành công Thử Triều Âm Ba Trận do vô số Phệ Kim Thử bày ra, thực lực như vậy, chỉ sợ trong mọi người ở đây, người có thể làm được cũng là cực ít a?
“Ha hả, ta sẽ có chừng mực” Tiêu Viêm cười cười, nói, nếu quả thật như theo như lời Dược Lão nói, Phong Tôn Giả tất nhiên có thể cho hắn trợ giúp không nhỏ, giải cứu Dược Lão, nếu là có hắn hỗ trợ, xác xuất thành công tất nhiên sẽ cao hơn rất nhiều, dù sao hắn hiện tại ở Trung Châu thật sự là thế lực đơn bạc một chút.
Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn kiên quyết, Mộ Thanh Loan cũng không tiện nhiều lời, giang tay, nói: “Ngươi đã cố ý muốn đi, vậy cũng không trách được ta, chẳng qua nếu đúng như lời ngươi, ngươi là đệ tử của cố nhân của Lão sư thì đến lúc đó lão nhân gia người có lẽ sẽ giúp ngươi biện hộ cho, để cho Phong Lôi Các thả ngươi, trước mặt lão nhân gia người, cho dù là Lôi Tôn Giả, cũng không thể không nể mặt”
Tiêu Viêm gật đầu cười, tiếp tục đối Mộ Thanh Loan nói một tiếng cám ơn, xoay trở lại vừa lúc nghe được chỗ thạch thai truyền đến một trận thanh âm ồn ào, đưa mắt liền thấy, cư nhiên lại có thêm hai đạo nhân ảnh thành công xông qua Thử Triều Âm Ba Trận.
“Đi thôi, sắp đến đông đủ rồi đấy” Mộ Thanh Loan ánh mắt cũng nhìn lướt qua bãi đá, sau đó đối với Tiêu Viêm phất phất tay, vừa muốn xoay người, chần chờ một chút, nói: “Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một chút, tận lực cẩn thận nhiều một ít Phượng Thanh Nhi cùng Vương Trần”
Tiếng nói vừa dứt, mũi chân điểm một cái quái thạch, thân hình liền là nhẹ nhàng lướt ra, cuối cùng dừng ở trên thềm đá.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của Mộ Thanh Loan, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chợt ánh mắt không để lại dấu vết chuyển hướng đến trên người Phượng Thanh Nhi cùng Vương Trần, trong mắt mơ hồ có hàn quang chớp động, bọn họ nếu không phải đến châm chọc bản thân thì được, nếu là thật sự đui mù, vậy cũng phải làm cho bọn họ biết, Tiêu Viêm hắn, cũng không phải là kẻ nhu nhược mà bất kỳ ai cũng có thể khi dễ!