Nguồn: TruyenYY
Khi mấy người Tiêu Viêm tiến vào “Không gian trùng động” _ _ , trong khoảnh khắc đó, đôi mắt họ đột nhiên tối sầm, thân thể chợt có cảm giác mất trọng lực. Bất quá, tia cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền tiêu tán. Khi ánh mắt hồi phục, trong tầm mắt họ hiện lên một thông đạo kỳ dị.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một không gian thông đạo thăm thẳm, không nhìn thấy đầu cuối, hai bên vách như được dát một tầng ánh sáng bạch ngân, mà bên trong chướng bích, là một lối đi ước chừng mười trượng, chỉ thấy được cuối đường là một phiến hắc ám sâu thẳm. Toàn bộ thông đạo cũng tương tự là một mảng tối đen, làm người ta kinh hãi, tim đập chân run, lúc nào cũng tỏa ra những dao động không gian mơ hồ và đày đặc, cực kỳ tĩnh lặng, không có một âm thanh nào khác, rất ư quỷ dị.
Lần đầu tiên thấy được loại không gian thông đạo như thế này, mặc dù có định lực như Tiêu Viêm, cũng không khỏi có chút thất thần, chậm rãi đưa mắt nhìn hai bên tường được hình thành bởi không gian chi lực, mà bên ngoài sự hắc ám vô tận kia cũng không ai có thể biết sẽ gặp cảnh tượng như thế nào. – Tiêu Viêm đại ca, huynh lấy Thuyền Không Gian mà La gia lão tổ đã tặng ra đi. Dùng vật đó phi hành trong này tốc độ cũng rất nhanh. Có được nó, đại khái chỉ khoảng trước sau mười ngày là đủ để chúng ta đến được Trung Châu.
Trong sự yên tĩnh, tiếng nói của Hân Lam đột nhiên phát ra, đánh vỡ sự trầm mặc.
Nghe vậy, tinh thần của Tiêu Viêm cũng hồi phục lại, bàn tay thoáng vẫy nhẹ đã lấy Không Gian Thuyền ra cầm trong tay. Khi vật nhỏ này xuất hiện, liền như cá gặp nước, đón gió lớn lên. Trong vài chớp mắt ngắn ngủi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm đã hóa thành một con thuyền dài rộng đến mấy trượng. Tại mặt ngoài của con thuyền kia, có một tia ngân quang nhàn nhạt đang lưu động qua lại, nhìn rất ư huyền diệu! – Chậc…chậc…! Thứ này cư nhiên lại có tác dụng như vậy! Khó trách chi phí chế tạo lại sang quý như thế!
Tiếng hô thất thanh từ trong khoang thuyền chợt vang lên, Tử Nghiên và Hân Lam đều chạy vội ra, ánh mắt đảo qua, liền thấy được sự giảm đi của không gian chi lực trên vách thông đạo. – Vách tường không gian nơi này chưa được chữa trị hoàn toàn, bị lực lượng bên ngoài thông đạo đánh vỡ sự cân bằng bên trong “Không gian trùng động” _ _ .
Hân Lam trầm giọng nói.
– Sẽ không xả ra chuyện gì chứ?
Tiêu Viêm cau mày hỏi.
– Cũng không biết được! Vách không gian nếu trở nên hư hóa (hóa thành hư ảo), rất dễ khiến cho gió lốc không gian (không gian phong bạo) xuất hiện. Nếu bị không gian phong bạo tiến vào thông đạo, trừ phi là cường giả Đấu Tôn, không thì rất khó chạy thoát!
Hân Lam lặng người một lát, cười khổ nói tiếp:
– Hiện tại, chúng ta chỉ còn cách duy nhất là cầu nguyện sao cho đừng gặp cái gió lốc chết tiệt đó! Bằng tốc độ của chúng ta, hẳn đã muốn đến gần Trung Châu rồi!
Nghe vậy, đôi mày của Tiêu Viêm càng cau tít lại, nghiêng đầu nói với Tiểu Y Tiên:
– Giảm tốc độ xuống! Cẩn thận với hấp lực từ phía ngoài thông đạo không gian truyền vào.
Sắc mặt Tiểu Y Tiên càng nghiêm nghị, đấu khí bàng bạc từ trong cơ thể tràn ra, bao bọc toàn bộ thân thuyền, sau đó nhanh chóng thúc đẩy Thuyền Không Gian lướt tới nhanh như đện xẹt.
Trong hai ngày kế tiếp, đám người Tiêu Viêm vẫn mang kinh hãi trong tâm mà vượt qua, bởi vách thông đạo thông gian càng ngày càng hư ảo, giảm đi lực không gian, thậm chí có vài chỗ hiện ra không gian tối đen bên ngoài, phát ra hấp lực, nếu không có Tiểu Y Tiên dùng đấu khí ổn định thân thuyền mà nói, chỉ sợ rằng đã bị hút ra ngoài, trên đường đi cũng cực kỳ kinh tâm động phách!
Cũng may, tuy rằng mạo hiểm, nhưng cái gọi là Không gian phong bạo đó vẫn còn chưa xuất hiện, làm nhóm người Tiêu Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, khi bọn họ đang nghĩ đến chuyện thuận lợi như thế, tại ngày cuối cùng, một bên vách thông đạo đột nhiên vang lên những âm thanh trong trẻo của sự đổ vỡ, cùng với một tiếng gió rít lên như quỷ khóc. Lúc ấy, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi dị thường.