Sau thắng lợi hoàn mỹ của Tiêu Viêm tại trận thi đấu làm cho vô số người sợ hãi than. Trận chiến đấu này chỉ sợ một lần nữa trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán trong Nội viện.
Tên tuổi hai người Lâm Tu Nhai, Liễu Kình lúc này như sấm động bên tai, bài danh ba vị trí đầu tiên trong Cường bảng. Vị trí đó trên Cường bảng của họ tồn tại cho đến tận khi bọn họ thoát ly thân phận trở thành Nội viện trưởng lão thì vẫn không ai có thể chiếm được. Bởi vậy, so với Tiêu Viêm mất tích hai năm, tuy nói là trong đó có phủ đậm màu sắc truyền kỳ nhưng ngược lại khiến cho không ít người không tin những chuyện đó.
Tuy nói lúc trước Tiêm Viêm xuất hiện ở tháp liền cùng với Lâm Tu Nhai tiến hành giao thủ qua một lần. Nhưng đó dù sao cũng chỉ là luận bàn, có thể nhìn thấy chênh lệch thực lực giữa hai người, nhưng bất quá có nhiều đệ tử bình thường làm sao có đủ thực lực nhìn được tình huống quá nhanh trong khi giao đấu đó được. Cho dù sau này, trong khi Nội viện phát động công kích toàn diện với Hắc Minh, Hàn Phong với thực lực Đấu hoàng chết trong tay Tiêu Viêm, loại chiến tích khủng bố này xác thật có thể làm cho người khác sợ hãi, nhưng chính vì quá mức khó tin nên tạo ra sự mờ ảo, khiến người khác có cảm giác khó tin.
Loại cảm giác này dù rất nhiều người không biểu hiện ngoài miệng nhưng trong lòng lại mơ hồ tồn tại một ý niệm như vậy trong đầu.
Nhưng hiện giờ, sau trận đấu này thì cơ hồ có đến hơn một nửa đệ tử Nội Viện đã chính mắt chứng kiến trận chiến hoả bạo nên khiến cho ý niệm mơ hồ trong đầu kia hoàn toàn biến thành mây khói.
Đối với thực lực của Lâm Tu Nhai cùng với Liễu Kình thì các học viên trong Nội Viện đã hoàn toàn khâm phục, nhưng bây giờ cho dù bọn họ cả hai liên thủ cũng khó lòng trụ được với Tiêu Viêm trong mười hiệp. Thực lực như vậy đã đủ khiến cho mọi người từ trong sâu thẳm có sự hoảng sợ, hoài nghi đối với Tiêu Viêm tự động nuốt vào trong bụng.
“Thực xin lỗi” – Tiêu Mị đỏ mặt lên, một lát sau mới lấy hết can đảm khẽ nói.
Tiêu Viêm khẽ ngẩn ra, chợt lắc đầu cười, nói:
“Mọi người coi như là huynh muội cùng nhau lớn lên, những lời này không cần nói nữa, chuyện năm đó ta đã sớm quên rồi.”
Dứt lời, Tiêu Viêm rốt cục không hề dừng lại, xoay người xuống lầu, chợt biến mất trong tầm mắt hai nữ nhân.
Hàm răng cắn chặt lên đôi môi đỏ mọng, Tiêu Mị nhìn hướng Tiêu Viêm biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt hiện chút tái nhợt, sau đó một lúc lâu mới có chút cay đắng thấp giọng nói:
“Thật sự đều quên sao…?”
Nhìn khuôn mặt đau khổ của Tiêu Mị, Tiêu Ngọc khẽ thở dài một tiếng, ôm lấy nàng vào lòng, bàn tay nhẹ vỗ lên mái tóc đen, ánh mắt quét về phía Tiêu Viêm rời đi, trên mặt lộ ra nét cười nhàn nhạt, người này vẫn như vậy, trước sau như một vô cùng quật cường, ai thương tổn hắn, hắn sẽ triệt để bài xích trong lòng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Ngọc lại có chút mơ hồ thấy mình may mắn…