“Ầm ầm!”
Trong dãy núi im lìm, rậm rạp cây cối đột nhiên vang lên một tiếng sấm lớn, hù doạ vô số phi điểu trong rừng vỗ cánh vội vàng bay lên cao, bộ dạng như đang cảm giác có đại nạn lâm đầu.
Trong dẫy núi đó có một đỉnh núi lung lay như sắp đổ, những tảng đá lớn không ngừng đổ xuống, đem những cây đại thụ dưới chân núi bẻ gãy, những vết nứt lớn đang không ngừng lan tràn theo triền núi tạo thành những cái khe to như cánh tay, ngắn ngủi mấy phút thơi gian mà một toà núi lớn hoàn hảo mà nay đang dần dần vỡ vụn, sụp đổ.
Trên không trung của đỉnh núi, một hắc bào nhân, sau lưng hoả dực xanh biếc không ngừng chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ngọn núi đang lung lay sắp sụp đổ, trên mặt thoáng hiện vẻ thoả mãn, khẽ gật đầu lẩm bẩm:
“Uy lực của Khai Sơn Ấn hiện nay so với lúc trước cường hãn hơn rất nhiều. Hơn nữa, đây cũng chỉ là tập luyện nên cũng chưa sử dụng hết đấu khí để thúc dục. Khó có thể tưởng tượng được nếu một ngay kia, đúng thời điểm mà đem ra thi triển thì uy lực sẽ kinh khủng cỡ nào” . Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Đây là Khai Sơn Ấn sao? Không hổ là Địa giao cao cấp đấu kỹ a” .
Bên cạnh hắc bào thanh niên, một bóng hư ảo già nua nhẹ nhàng lăng không đứng, đưa mắt nhìn ngọn núi dưới công kích kinh khủng không chịu nổi đang sụp đổ, hơi có chút kinh ngạc, gật đầu cười nói.
“Vâng!”
Tiêu Viêm gập đầu, chợt hỏi:
“Lão sư trước đây có từng nghe qua bộ đấu kỹ này?”
“Ha ha! Đế Ấn Quyết! Thanh danh lớn như vậy thế nào lại chưa nghe nói qua. Bộ đấu kỷ này cho dù đặt tại trong tộc của tiểu nha đầu kia cũng không phải là ai cũng có thể tu tập. Nàng ta có thể lấy đến đây có hơn phần nửa là bởi vì thân phận của nàng ta không tầm thường, nhưng mà nàng ta có thể đem bộ đấu kỹ quý hiếm này tặng ngươi thì đúng là ngoài dự đoán của mọi người a” .
Dược lão cười cười, rồi lại khẽ thở dài.
“Năm đó ta cũng có hứng thú không nhỏ với bộ thủ ấn đấu kỹ này, đáng tiếc lại chưa thu được vào tay. Bộ thủ ấn đấu kỹ này luyện đến đại thành thì chuyện Phá núi lật biển (phần sơn chử hải) cũng không phải là không thể.”
“Chỉ là, Huân nhi đưa cho ta quyển trục này thì bên trong thủ ấn đấu kỹ chỉ có hai loại.”
Tiêu Viêm lắc đầu nói, vẻ tiếc nuối.
“Tiểu tử, lòng tham quả không nhỏ, như vậy vẫn thấy chưa đủ a? Bộ Đế Ấn Quyết này tuy nói là Địa giai cao cấp đấu kỹ, nhưng nếu thật sự có thể tu luyện đến một ấn cuối cùng, liền có thể đạt tiếp đến trạng thái thông suốt mọi sự thì sợ rằng có thể so sánh cùng với Thiên giai đấu kỹ.”
Dược lão cười cười mắng một tiếng, nói tiếp:
“Xem ra tiểu nha đầu của ngươi trong gia tộc của nàng hẳn có thân phận không tầm thường. nhưng mà dám tự mình đem đấu kỹ loại này tặng cho ngươi thì chắc cũng gặp phiền toái lớn. Một ít tộc nhân của nàng đối với những loại đấu kỹ hàng đầu này hẳn là rất xem trọng, có thể cho ngươi hai loại trong Đế ẤnQuyết sợ cũng chính là cực hạn của nàng.”
Tiêu Viêm cười nhạt một tiếng, hắn cũng chỉ là tuỳ ý nói thôi, tự nhiên hắn không có chân chính than phiền về Huân Nhi. Nhớ lúc trước, khi nàng đưa Đế Ấn Quyết cho hắn, sắc mặt trịnh trọng thì hiển nhiên đối với nó vô cùng coi trọng. Dựa theo quyển trục ghi chép thì dù chỉ luyện tập Khai Sơn Ấn thì ít nhất cũng phải là Đấu vương cường giả, lấy thực lực của Tiêu Viêm hiện giờ thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển được Khai Sơn Ấn. Nếu như Huân Nhi có thể đưa cho hắn đủ bộ Đế Ấn Quyết thì hắn cũng chỉ có thể nhìn những loạt ấn quyết phía sau mà nuốt nước miếng thôi, có thể xem mà không thể luyện đó chính là một sự tra tấn.
Có mục tiêu, một thời gian sau Tiêu Viêm liền tập trung thử đem dung hợp ba loại dị hoả thành Phật Nộ Hoả Liên, bất quá cũng đúng như hắn đã lo lắng, dung hợp loại này thật sự là quá mức gian nan, trong quá trình thí nghiệm thì không chỉ thất bại là xong mà tại lúc dị hoả phối hợp với nhau không dung hợp, kích nổ gây cho hắn một ít vết thương.
Đối với những thất bại của Tiêu Viêm, Dược lão cũng đành bó tay. Thật ra không thể nói là Tiêu Viêm thiên phú không đủ mà là dị hoả dung hợp xác thật là không dễ dàng, thậm chí bản thân hắn nghĩ rằng ngay cả thời kỳ hắn đang ở đỉnh phong thì việc dung hợp ba loại dị hoả cũng khó có thể làm được. Còn nữa, tuy nói Tiêu Viêm đã có được hai loại dị hoả nhưng dù sao Cốt linh lãnh hoả lại là dị hoả thuộc về Dược lão, tuy có thể sử dụng nhưng khó có thể đạt tới sự khống chế hoàn mỹ. Mà chỉ cần có một điểm khống chế sai lệch thì toi ngay, dưới tình huống cần sự tinh tế khi dung hợp thì đó lại là điểm tối quan trọng.
Nhưng đối với những thất bại không ngừng, Tiêu Viêm vẫn không hề có vẻ vội vàng, xao động, điều này làm cho Dược lão bớt đi nhiều lo lắng. Hắn thật sự lo tiểu tử này trong lúc bị áp bách thì làm liều, loại dung hợp dị hoả này không phải cứ gấp là thành công, tâm càng tĩnh lại càng tốt, nếu gấp quá thì có khi mất nhiều hơn được.
Trải qua thực nghiệm không ngừng trong một tháng, ba loại dị hoả dung hợp bước đầu đã có một chút tiến triển, bất quá lúc này tại Hắc Giác Vực có chim đưa thư tới làm cho Tiêu Viêm phải tạm dừng kế hoạch thực nghiệm.
“Mọi sự đã sẵn sàng, tuỳ thời có thể đi.”
Trên tờ giấy chỉ có một câu nhưng những chữ đó khiến cho Tiêu Viêm trầm mặc một lúc, sau đó chợt ngẩng đầu lên trời thở một hơi thật dài, một ngày này hắn đã đợi ba năm…!