Khi hai người Tiêu Viêm và Huân Nhi đến trước thư phòng của phó viện trưởng Hổ Kiền, chỉ thấy trên khu đất trống phía trước cửa sớm đã đứng đầy không ít người, những người này phân tán vào những nhóm lớn nhỏ, thấp giọng cười nói với nhau, mà trong số những nhóm này, lại đều tự lấy Bạch Sơn, Ngô Hạo, Hổ Gia vây thành ba cái vòng tròn lớn nhất.
Tiêu Viêm cùng Huân Nhi xuất hiện, làm cho sự náo nhiệt trên khu đất trống thoáng im lặng một chút, ngoại trừ một số ít người, phần lớn ánh mắt nhìn về phía hai người đều là tràn ngập kính sợ, tại cuộc thi tuyển mấy ngày trước đây, Tiêu Viêm dùng chiến tích mạnh mẽ lấy một địch ba, đem tất cả âm thanh không phục toàn bộ chấn nhiếp xuống. Bởi vậy, mặc dù hắn mới đến học viện thời gian không đầy một tháng, mà danh vọng gần như là đã vượt qua cả đám người Bạch Sơn, Ngô Hạo.
Hai người Tiêu Viêm và Huân Nhi lập tức xuyên qua đám người, đi vào khu đất trống phía trước rồi cùng Bạch Sơn ba người liếc mắt nhìn nhau một cái. Ngoại trừ Bạch Sơn ra, Hổ Gia cùng Ngô Hạo, ngược lại đều hướng về phía hắn gật gật đầu, thái độ so với trước kia rỗ ràng tốt hơn rất nhiều. Hiển nhiên là những lời hai ngày trước của Hổ Kiền đối với họ thực sự cũng hoàn toàn không phải là không có hiệu quả. Bởi vì khi lúc ban đầu đi vào Nội Viện, nơi tập trung rất nhiều cường giả này, nếu như không đoàn kết lại một chỗ thì chỉ sợ là sẽ nếm một chút mùi vị đau khổ thực sự. Hai người họ mặc dù kêu ngạo, thế nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, những đau khổ vô vị, có thể không ăn, vậy tự nhiên là tốt nhất.
Khu đất trống bên ngoài lúc này cũng đã vây đầy không ít những học viên khác. Trong lòng của tất cả đệ tử ngoại viện, có thể đi vào nội viện tu hành, điều này là một loại vinh quang làm cho người ta trông thấy mà thèm. Vô số người từ khi vừa tiến vào học viện liền lấy điều này làm phương hướng mà nỗ lực. Bởi vậy, mỗi năm vào thời điểm các đệ tử thông qua cuộc thi tuyển đi vào nội viện, đều sẽ có rất nhiều người đến tiễn đưa hoặc là vây quanh để xem.
Theo sự chấn động của hai cánh sư thứu, bóng người phía dưới càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng, cơ hồ giống như con kiến, mà ở trên trời cao như vậy nhìn xuống toàn bộ Già Nam học viện, dường như là có thể đem tất cả vị trí thu được vào trong mắt.
Phía trên bầu trời xanh lam, mười đầu sư thứu to lớn vỗ cánh hướng phía hậu sơn kéo dài như vô chừng của học viện mà bay vút qua. Ở phía ngoài sư thứu, Hổ Kiền cùng với ba lão giả, hình thành một tứ giác, vây toàn bộ đội hình sư thứu vào trong đó. Đấu khí mạnh mẽ hiện lên ở bên ngoài cơ thể bọn họ, mặc cho cuồng phong hay bất kì cái gì trút giận tàn phá, cũng không làm thân hình bọn họ động đậy nữa điểm. – Nguyên lai nội viện thật sự không ở bên trong Già Nam học viện, chẳng lẽ ở đây bên trong hậu sơn khôn cùng vô tận?
Nhìn Già Nam học viện biến mất cuối tầm mắt, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói.
– Nghe nói vị trí nội viện là một bí mật. Cho dù là một ít đệ tử từ nội viện đi ra ngoài, nếu không có sư thứu chuyên dụng dẫn dường, cũng sẽ tìm không thấy phương vị nội viện.
Huân Nhi mỉm cười nói, kim quang nhàn nhạt từ trong cơ thể nàng thẩm thấu ra, trực tiếp đem cuồng phong đi qua chống đỡ hết.
– Các ngươi biết nội viện có gì đặc biệt không?
Tiêu Viêm quay đầu lại đem ánh mắt hướng Hổ Gia ba người, dẫn đầu nói chuyện đánh vỡ không khí ngột ngạt. Nếu phó viện trưởng để cho bọn họ cùng ở trên một đầu sư thứu, như vậy nói cách khác, bọn họ cũng đã là một đội ngũ. Một khi đã như vậy, quan hệ với nhau thoáng dịu đi một chút, thế mới phải. – Gia gia cũng không nhắc tới chuyện nội viện với ta, cho nên ta cũng không quá rõ ràng, thế nhưng dù sao mỗi lần ta thấy đệ tử từ nội viện đi ra, thực lực bọn họ đều so với trước kia mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hổ Gia liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái. Nàng đồng dạng cũng biết được ý tứ của Tiêu Viêm, nhớ tới Hổ Kiền liên tục nhắc nhở không được làm quan hệ ầm ĩ cứng nhắc, mới vừa rồi mở miệng nói. – Ta cũng không biết, ta thực ít để ý tới chuyện này.
Ngô Hạo cũng lắc lắc đầu. Hắn thân là chiến đấu cuồng nhân, nên phần lớn thời gian đều là đuổi giết mấy người của Hắc Giáp Vực xông lầm vào Già Nam học viện, nào có nhiều thời gian đâu mà để ý tới cái gì nội viện. – Tới nơi đó rồi không phải tự nhiên sẽ biết sao.
Bạch Sơn thản nhiên nói. Hắn mặc dù biết một ít, nhưng lại cũng không nguyện ý đem mấy tin tức này cùng Tiêu Viêm chung hưởng. Hắn ước gì đối phương ăn nhiều đau khổ một chút ấy chứ.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn thật sâu Bạch Sơn hai tay đang ôm ngực một cái, nhưng không hỏi thêm cái gì nữa, chỉ là phòng bị trong lòng đối với người này, dày đặc hơn rất nhiều.
Đem ánh mắt từ trên người Bạch Sơn dời đi, Tiêu Viêm nhìn rừng rậm xanh um phía sau nhanh chóng lướt qua trong lòng thở ra một hơi thật dài:
“Nội Viện? Vẫn Lạc Tâm Viêm, thật sự ở nơi này sao?”