“Phốc xuy!”
Kình khí mãnh liệt phun ra từ tay Tiêu Viêm, cổ họng Nạp Lan Yên Nhiên truyền ra một tiếng kêu mang theo đau đớn, một ngụm máu tươi chảy ra từ khóe miệng, màu đỏ của máu vương trên khóe môi hồng nhuận, thê mỹ mà xinh đẹp.
Mỹ mâu ẩn chứa một chút cảm xúc phức tạp, nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ kia, đôi mắt Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi nhắm lại, hai tay buông xuống, thân thể giống như hoa tàn trong bão, vô lực ngã xuống mặt đất.
Giờ phút này, toàn trường yên tĩnh!
Tất cả ánh mắt đều dừng ở thân ảnh xinh đẹp ngã xuống kia, trên mặt tất cả Vân Lam Tông đệ tử đều che kín không thể tin.
Nạp Lan Yên Nhiên, đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất Vân Lam Tông, mười ba tuổi ngưng tụ đấu khí toàn, thành công tấn thăng đấu giả, mười sáu tuổi đạt tới đấu sư, hai mươi tuổi bước vào cánh cửa của đại đấu sư.
Một đại đấu sư hai mươi tuổi, tốc độ tu luyện như vậy, tuy không phải là xuất sắc nhất trong những năm qua, nhưng vẫn nằm trong mười người đứng đầu, nhưng một người xuất sắc như vậy, lại bại trong tay phế vật của Tiêu gia năm đó, điều này giáng vào trong lòng những đệ tử Vân Lam Tông một cảm giác thất bại nặng nề.
Nghĩ đến tốc độ tu luyện của Nạp Lan Yên Nhiên, một số người đều không tự chủ được liên tưởng đến Tiêu Viêm, những người có đầu óc khôn khéo đều tự tính toán tuổi tác và tốc độ tu luyện của Tiêu Viêm, trong lòng đều dâng lên một nỗi hoảng sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
“Ước định ba năm đã kết thúc, sau này chúng ta sẽ không có gì vướng mắc, thất bại hôm nay của ngươi, chứng tỏ cách làm ba năm trước của ngươi sai lầm.” Tiêu Viêm thản nhiên nói, hai ngón tay đang kẹp vào trường kiếm đột nhiên thả ra, bàn tay vung lên, trường kiếm bắn ra từ tay Tiêu Viêm, hung hăng cắm xuống khoảng đất trước mặt tên đệ tử Vân Lam Tông kia, chuôi kiếm không người đung đưa.
“Ngươi cũng biết, loại ước định trên giấy này, cũng không có bao nhiêu giá trị.”
Nhẹ nhàng vẫy vẫy tờ giấy trong tay, ngón tay khẽ búng, ngọn lửa màu xanh đột nhiên xuất hiện, đem tờ giấy đốt thành một đống tro tàn trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên.
“Lời nói ba năm trước, ta nhắc muốn nhắc lại một lần.” Tiêu Viêm mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên trong quảng trường yên tĩnh.
“Nạp Lan Yên Nhiên, sau này, ngươi cùng Tiêu gia ta không có nửa phần quan hệ, chúc mừng ngươi tự do.”
Nhìn thiếu niên, vẻ mặt Nạp Lan Yên Nhiên cực kỳ phức tạp, thứ nàng muốn, cuối cùng cũng đạt được, nhưng tại sao trong lòng nàng lại là một mảnh trống rỗng?
“Các vị, việc đã xong, cũng nên trở về thôi.”
Tiêu Viêm ngẩng đầu cười nói với những người trên đại thụ, chợt xoay người đi vài bước đem huyền trọng xích rút ra, tiện tay đeo trên lưng, sau đó đi ra quảng trường dưới vô số ánh mắt.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng kia có vẻ cô độc, nhưng lúc này, lại có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Khi sắp bước xuống bậc thềm, thanh âm đột ngột làm trong lòng Tiêu Viêm trầm xuống, cuối cùng cũng vang lên.
“Tiêu Viêm tiên sinh, xin tạm thời ở lại một chút, Vân Lam Tông ta có chút việc, cần chính ngươi xác nhận một chút…”