Tiếng nổ như sấm vang lên khắp quảng trường. Giống như lửa giận của lôi thần, làm tâm thần người ta nhịn không được có chút run rẩy.
Tiếng nổ qua đi, tiếp theo là vụ va chạm như núi lửa bộc phát của năng lượng. Hai luồng năng lượng hung hãn tiếp xúc trên không trung. Đều điên cuồng phóng xuất ra năng lượng ẩn chứa trong chúng. Nhất thời, một cơn cuồng phong trống rỗng xuất hiện trên không của quảng trường. Ngay cả không khí vô hình cũng bị năng lượng va chạm làm vặn vẹo mơ hồ.
Cuồng phong gào thét mà qua, luồng sóng năng lượng xung kích trên không trung tựa như thiên hỏa hàng lâm cuốn về phía Nạp Lan Yên Nhiên.
_”Phốc xuy” _
_”Phốc xuy” _
Luồng sóng năng lượng xung kích tiếp xúc một chút với phòng ngự tráo của đệ tử Vân Lam Tông thiết lập ra. Nhưng họ vẫn đánh giá quá thấp kình đạo kinh khủng của hai luồng năng lượng sinh ra khi va chạm. Lập tức, chiếc phòng ngự tráo yếu ớt này bị phá vỡ hoàn toàn. Một số đệ tử Vân Lam Tông thực lực hơi yếu đều sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi.
“Gia tăng phòng ngự tráo.” Nhìn thấy luồng năng lượng xung kích đẩy ngã một đám Vân Lam Tông đệ tử. Vân Lăng vội vàng quát to.
“Dạ.” Nghe Vân Lăng quát, gần một nghìn đệ tử Vân Lam Tông ở đây đều hét lên ứng thanh. Tiếng hét chỉnh tề vang thẳng lên trời, đem cả tiếng nổ trên không trung cũng tạm thời át chế.
“Hây.”
Theo tiếng hét chỉnh tề vang lên. Nhất thời từng đạo đấu khí hào quang màu sắc khác nhau bạo phát ra từ thân thể các đệ tử Vân Lam Tông. Những luồng đấu khí này nhanh chóng xoay quanh người họ rồi nhanh chóng tiếp xúc, dung hợp. Chỉ trong nháy mắt đã hình thành một phòng ngự tráo đủ mọi màu sắc bao quát hơn nửa quảng trường.
_”Oanh.” _
Khi phòng ngự tráo vừa hoàn thành, cỗ năng lượng kinh khủng trên không trung cũng hung hăng bạo phát, nện vào vào phòng ngự tráo như một tảng đá lớn bị ném vào hồ nước. Từng đạo khí lãng không ngừng lan rộng ra. Dù vậy, phòng ngự tráo mà đệ tử Vân Lam Tông thiết lập lần này cũng không gặp phải nguy cơ bị công phá.
Khi năng lượng va chạm trên bầu trời. Trên các khán đài cao của quảng trường, ngoại trừ Pháp Mã, Gia Hình Thiên, Hải Ba Đông cùng với Cổ Hà mấy người. Những người còn lại vì bảo đảm an toàn, đều phất tay triệu hồi ra năng lượng hộ tráo đồng thời lùi về phía sau một đoạn khoảng cách. Tuy Nạp Lan yên Nhiên cùng Tiêu Viêm thực lực mới chỉ là đại đấu sư, nhưng đòn công kích của hai người sau khi va chạm bạo phát ra năng lượng cho dù là một vị đấu linh cường giả cũng không dám bị cuốn vào khi không có chuẩn bị.
Đột nhiên ngẩng mặt, Nạp Lan Yên Nhiên nhìn thẳng vào Tiêu Viêm đang muốn vung tay đánh tới. Cắn chặt răng, khuôn mặt quật cường cùng Tiêu Viêm năm đó gần như không khác nhau chút nào.
“Dù vậy, từ đầu ta đã nói, cho dù thời gian quay lại. Ta vẫn sẽ đến Tiêu gia từ hôn, hôn nhân của ta không cần bọn họ làm chủ. Sống cùng một người xa lạ suốt cả cuộc đời, ta không làm được.”
Thản nhiên nhìn Nạp Lan Yên Nhiên, trong con mắt đen nhánh của Tiêu Viêm cũng hiện lên một chút chần chừ. Thân thể đột nhiên hạ xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, môi như dán vào tai nàng, giống như đang nói một mình, chậm rãi nói ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Ta chưa từng nói ngươi từ hôn là sai, chỉ là phương pháp mà ngươi làm quá sai lầm. Đáng tiếc, người cao ngạo như ngươi, chưa từng nghĩ đến việc này.”
“Nhưng việc đã đến nước này, đúng sai đã không có ý nghĩa gì. Sau này chúng ta sẽ không có gì qua lại, ngươi tiếp tục làm Vân Lam Tông tông chủ, ta tiếp tục làm khổ hành tu sĩ.”
“Ước định ba năm, kết thúc. Nạp Lan Yên Nhiên.”
Tiếng nói chậm rãi dừng lại, kình khí thầm vận chuyển trong bàn tay của Tiêu chợt bùng nổ.
Những lời nói của Tiêu Viêm, làm khuôn mặt Nạp Lan Yên Nhiên hiện lên một mảnh tái nhợt.
“Tiêu Viêm, hi vọng ngươi xem tại thể diện của Vân Lam Tông, nhường Yên Nhiên vài phần. Sau này Vân Lam Tông sẽ cho ngươi vừa lòng đền bù.”
Ngay trước khi Tiêu Viêm động thủ, một tiếng quát như có như không bỗng nhiên truyền vào tai hắn.
Khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạo, Tiêu Viêm nghe ra chủ nhân của lời nói này. Vân Lam Tông đại trưởng lão Vân Lăng truyền âm nói với hắn việc này cũng quá mức ngây thơ đi?
Nhẹ giọng cười cười. Tiêu Viêm cúi đầu nhìn giữa sân, không có chút chần chờ, bàn tay đột nhiên chấn động. Kình khí ẩn chứa trong đó bạo phát ra như núi lửa phun trào