Trong sơn cốc An tĩnh tu luyện, ngày lại ngày chậm rãi trôi qua, khoảng cách lần trước Tiêu Viêm luyện hóa tử hỏa đến bây giờ đã đủ thời gian nữa tháng.
Trong nữa tháng này, Tiêu Viêm cơ hồ hoàn toàn buông bỏ việc tu luyện Đấu khí, Tất cả năng lượng hấp thu tiến vào trong cơ thể, Toàn bộ đều bị quán chú vào tử hỏa bên trong đáy không động, Mà ở dưới biên độ thúc dục điên cuồng kéo dài như vậy, Tiêu Viêm đã đạt được hiệu quả cũng cực kì rõ rệt.
Trước kia phóng ra Tử hỏa vốn lớn nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay út, cho tới bây giờ thể tích đã lớn hơn mấy chục lần, mỗi lần nhìn kỹ bên trong Tử hỏa từ từ lớn lên như vậy, Tiêu Viêm trong lòng mãnh liệt dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn, Dựa theo tiến độ như vậy, nhiều lắm là nửa tháng sau, Tử hỏa liền có thể giúp hắn tiến hóa công pháp cần có năng lượng giới hạn.
Vừa tu luyện dưới mặt trời chói chang, lại ngồi xếp bằng trên núi đá, quần áo Tiêu Viêm đã hoàn toàn ướt nhẹp vì mồ hôi, Ngồi trước mặt trời chói chang tu luyện đến gần hai giờ, đợi đến khi trên bầu trời ánh nắng chói chang độ ấm chậm rãi hạ xuống, Tiêu Viêm lúc này mới từ trạng thái tu luyện tỉnh lại, cúi đầu nhìn lại một chút quần áo ẩm ướt, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.
Hoạt động một chút thân thể, Tiêu Viêm bế nhìn qua thân thể một chút, phát hiện Tử hỏa vừa có một điểm phát triễn, đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.
Trải qua nữa tháng phơi nắng, Tiêu Viêm da dẻ trở nên ngăm đen hơn một ít, khuôn mặt thanh tú cũng bởi vì khổ tu không ngừng mà thoáng hiện thêm một nét kiên nghị thành thục.
Đợi đến khi hai chân có chút chết lặng đã hoàn toàn hồi phục sự linh hoạt, Tiêu Viêm xòe bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, theo một tiếng rất nhỏ nhẹ nhàng vang lên, luồng lớn Tử hỏa mãnh liệt từ bàn tay Tiêu Viêm dâng lên hiện ra, trong nháy mắt liền đem thủ chưởng hoàn toàn bao vây bên trong tử diễm.
Việc này náo loạn đến cuối cùng, rốt cuộc cũng xuất ra một lão bất tử ẩn thế, trải qua một hồi đại chiến kinh thiên mà người ngoài cũng không biết được, nữ nhân này thực lực chỉ là năm sao Đấu hoàng, bị trọng thương bỏ chạy, mà lão bất tử nhất phương, một gã siêu cấp cường giả cấp bậc chính là Đấu tông, cũng vì thế mất mười năm bài trừ độc tố, mới hoàn toàn khôi phục. __”
” _ _ Ngưu bức… _”
Tiêu Viêm cổ họng cuộn xuống, lấy Đấu hoàng cấp bậc cũng dám cùng Đấu tông cường giả tranh phong, hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ còn để lại cho đối phương một dấu vết khắc sâu, đối với người như thế, Tiêu Viêm đành phải dùng hai chữ này để hình dung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
” _ Tại lúc hơn hai mươi năm sau khi nữ nhân kia chạy trốn, nàng một lần nữa lại xuất hiện, bất quá khi đó nàng cũng đã tiến vào cấp bậc đấu tông, mà lúc này, lão bất tử chiệu một lần đau khổ cũng không dám tùy tiện xét xử, cho nên đành phải giả câm vờ điếc không biết tin tức của nàng _”.
” _ Hai mươi năm… Từ thất tinh đấu hoàng tăng lên thành đấu tông, tốc độ này, coi như là biến thái chứ. _” Lắc đầu, Tiêu Viêm nói.
” _ Ân… Nữ nhân này đích thật là cái loại thiên tư kinh diễm chi nhân. ” Gật đầu, Dược lão ánh mắt chuyển hướng trên giường Tiểu Y Tiên, nhẹ giọng nói: ” Tại nơi sau, lúc ta tại một gốc cây linh thảo, cùng nữ nhân nọ tranh giành nhau, hơn nữa cũng xảy ra xung đột, cuối cùng… lại đánh nhau “. Nhãn đồng chậm rãi trợn to, Tiêu Viêm lần đầu tiên nghe được Dược lão mơ hồ bại lộ sự tích năm đó, lập tức vội vàng hỏi:” Kết quả như thế nào? __”
” _ _ Kết quả sao… _”
Dược lão khẽ cười, ngẩng đầu lên, trong nhãn đồng đục ngầu lộ ra chút cảm khái hồi tưởng lại, sau hồi lâu, mới thản nhiên cười nói:” _ Kết quả, xem như ta thắng nàng một bậc đi.”
Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm tràn ngập rung động!