Chương 153: Ngôn Hành Kì Quái: Diễm Phân Phệ Lãng Thước

Thu tất cả những thứ tốt lại, Tiêu Viêm chui ra khỏi sơn động, Lúc này đúng giữa trưa, Ánh mặt trời như thiêu đốt chiếu xuống, Đem vách núi chiếu lên nóng bỏng.

Từ sơn động nhảy xuống, Vừa đi được vài bước, Lại vừa vặn gặp Tiểu Y Tiên mang giỏ hoa đang trên đường hái thuốc trở về, Nàng lúc này trên đầu đang buộc một cái khăn màu xanh nhạt, Trông Nàng giống như một thôn nữ xinh đẹp bình thường, Tiêu Viêm không khỏi có chút buồn cười, lắc lắc đầu cười với nàng mở lời chào hỏi.

Nhìn Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng hướng về hắn cười thân mật, Ánh mắt đảo qua sơn động trên vách núi, Bất quá, Nàng thông minh nên cũng không có mở miệng hỏi, Ai cũng đều có bí mật của chính mình, Bao gồm chính Nàng cũng không ngoại lệ, Cho nên, Nàng cũng không có quá phận mà đi dò xét Tiêu Viêm đến tột cùng ở trong sơn động làm cái gì, Tất cả đều chỉ thoáng như không thấy, Mà đối với loại cử chỉ này của nàng, Tiêu Viêm mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn là có chút hoan hỉ.

” Đói bụng không? Ta còn chuẩn bị cơm trưa nữa chứ.”

Cùng Tiêu Viêm Chậm rãi đi tới bên ngoài lều cỏ, Tiểu Y Tiên quay đầu hướng Tiêu Viêm cười duyên nói, Sau đó ngồi xổm người xuống, Xắn ống tay áo lên, Tại nơi thạch táo châm lửa lên, Đem nấu một ít thực vật bị săn chuẩn bị đâu vào đấy.

(Thạch táo: gồm 3 hòn đá đặt hình tam giác để nấu bếp)

Ngồi trên tảng đá ở bên cạnh, Tiêu Viêm nhìn tại nơi bận rôn, Tiểu Y Tiên trong mũi thon nhẹ nhàng phát ra tiếng ca, không khỏi khẽ mỉm cười, từ trù nghệ mà nói, nàng đúng là một nữ tử khéo tay, Đương nhiên, Tiêu Viêm cũng sẽ không quên, Vị mỹ nhân với hai tay trắng noãn như ngọc này trong phòng bếp rất thanh thuần, Nhưng khi dùng độc, Đồng dạng là cực kì nhẹ nhàng cùng quỷ dị.

Bởi vì lúc này là đúng giữa trưa, Trên bầu trời ánh nắng chói chang, Không hề cố kị phóng thích dương quang nóng bỏng, Nham thạch trần trụi bên ngoài trải qua một hồi phơi nắng, Cơ hồ làm cho người ta không dám lấy tay chạm đến.

Tiêu Viêm rơi xuống trên đất, Vừa vặn là một chỗ bãi đá nhô ra, Ở chỗ này, vừa vặn có thể “Hưởng thụ” cảm giác tắm nắng cháy bỏng.

Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, thầm than một tiếng tu luyện thật sự là khổ a, Đặt mông ngồi xuống trên nham thạch nóng bỏng, nhất thời, Trên cái mông truyền đến cảm giác nóng cháy, Đã làm cho Tiêu Viêm một trận nhe răng trợn mắt. Ngồi xếp bằng lại, Tiêu Viêm không còn để ý tới trên mặt mồ hôi không ngừng tuông trào xuống, hai tay bày ra kết ấn tu luyện, Sau đó chậm rãi ổn đinh tâm thần.

Trạng thái tu luyện vừa mới được chuẩn bị xong, Tiêu Viêm liền phát hiện không gian chung quanh hỏa thuộc tính năng lượng bắt đầu hướng tới cơ thể chen chúc nhau mà đến, Tâm thần thuần thục đem năng lượng lưu chuyển vào kinh mạch luyện hóa, Cuối cùng quán chú tiến vào trong luồng khí xoáy, Mà tại lúc luồng khí xoáy xoay tròn được một vòng, Ngay sau đó bị quán chú tiến vào vị trí luồng tử hỏa diễm ở trung ương luồng khí xoáy

Tiếp nhận luồng thuộc tính Hỏa Đấu khí mang theo một chút mùi vị mặt trời chói chang, Tử hỏa diễm nhất thời bốc lên cao, Đợi đến khi thôn phệ xong, Tử hỏa diễm rất nhỏ tựa hồ trưởng thành thêm một ít.

Tại tâm thần quan sát kĩ, Tử hỏa diễm phát triễn rất nhỏ, Đều bị Tiêu Viêm thu vào trong mắt, Thấy tu luyện hiệu quả không tồi, Trong lòng hắn cũng có chút vui mừng lẫn sợ hãi, Đợi đến lần nữa hấp thu một hồi năng lượng ngoại giới, Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt ra, Sau đó móc ra từ trong giới chỉ bình ngọc nhỏ chứa Tử nguyên tinh, Ngón tay cẩn thận dính vào một điểm bỏ vào trong miệng, Đầu lưỡi rất nhanh rụt vào, Sau đó nương theo nước bọt bị nuốt vào trong bụng.

Vừa mới nuốt Tử tinh nguyên vào trong bụng, Tiêu Viêm sắc mặt mãnh liệt đỏ lên, Da thịt vốn bình thường cũng bắt đầu có chút đỏ lên, nhận thấy được biến hóa của thân thể chính mình, Tiêu Viêm vội vàng lần nữa ổn định Tâm thần, vội vàng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, Bắt đầu hóa giải luồng năng lượng nóng bỏng hung mãnh bá đạo này.

Trên núi đá, Dưới mặt trời chói chang, Thiếu niên mồ hôi đầm đìa cắn răng tiếp nhận khảo nghiệm sí hỏa trong cơ thể, Giống như con nhộng tằm thống khổ trong khi phá kén hóa điệp.

Thống khổ qua đi, đó tựa hồ như lột xác sống lại! Chỉ bất quá, Quá trình lột xác cần phải khảo nghiệm thống khổ lại nổi lên!

Prev
Next