Chương 134: Sơn Động Đồng Cư: Diễm Phân Phệ Lãng Thước

Thân thể nằm sấp trên một đỉnh núi nhỏ, ánh mắt Tiêu Viêm không ngừng đảo qua chung quanh. Duyên cớ cũng bởi đầu Tử tinh dực sư vương kia mà đoạn thời gian này ma thú bên trong ma thú sơn mạch rõ ràng náo động hơn rất nhiều, bất quá cũng may dược phấn mà Dược Lão bố trí rất có hiệu quả, mặc dù phụ cận thỉnh thoảng cũng có ma thú lui tới, bất quá sau khi ngửi thấy cái mùi kích thích ấy thì đều vội vàng chạy đi, cho nên hai ngày này ở bên trong, hai người Tiêu Viêm cũng không có bị phát hiện.

“Này, có nữ nhân bên người thuỷ chung chính là phiền toái a, chẳng lẽ ngươi cứ định như thế à?” Dược Lão từ trong giới chỉ nhàn nhạt hiện ra, cười nói.

“Hắc hắc, đây chính là đấu hoàng cường giả a, có cơ hội làm cho nàng nợ ta một cái nhân tình, chính là đầu tư lâu dài, chừng đó phong hiểm còn đáng là gì?” Tiêu Viêm bàn tay xoè ra trước mặt, hứng lấy cành liễu rơi xuống từ trên cây, hắc hắc cười nói.

“Ta xem ngươi tốt nhất nên thừa dịp lúc này nàng đang suy yếu mà đem nàng… làm thịt luôn đi, như vậy lại có thể có thêm một cận vệ là đấu hoàng cường giả, ngày sau ngươi ở Gia Mã đế quốc cũng có thể nghênh ngang mà đi.” Dược Lão già mà không nên nết, cười xấu xa nói.

Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Viêm lẩm bẩm: “Ta cũng có nghĩ đên, bất quá nếu quả thật như vậy, chờ đến khi nàng hồi phục, người đầu tiên muốn giết khẳng định chính là ta.”

“Tốt lắm, giám thị xong, trở về thôi.” Lại nhìn quanh bốn phía an tĩnh, Tiêu Viêm phất phất tay, chẳng muốn cùng Dược Lão cãi cọ cái vấn đề cực kì nhàm chán này, nhảy ra khỏi đống đá rồi mạnh mẽ nhảy xuống khỏi đỉnh núi nhỏ.

Đưa Dược Lão thu vào trong giới chỉ, Tiêu Viêm thong thả chạy thẳng một đường, vài phút sau đã vào bên trong sơn động mát lạnh. Bước vào sơn động liền nhìn thấy nữ nhân thần bí vốn nằm một chỗ trên giường, bây giờ tay đang nâng chiếc cằm thơm nhàn nhã ngồi trên phiến đá, thấy Tiêu Viêm trở về, nàng không khỏi mỉm cười: “Về rồi à.”

Không lâu sau khi Tiêu Viêm ra ngoài, Vân Chi nghe thấy tiếng soi tru kia càng trở nên kịch liệt hơn, một lát sau tiếng sói tru dần dần rời xa, nhưng thiếu niên vẫn chưa trở về.

Lại chờ đợi một lát, Vân Chi rốt cuộc cũng không chịu nổi, răng nghiến nhẹ, ngọc thủ nắm chặt, trường kiếm kì dị bắn ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Tử Tinh dực sư vương, ngươi tên hỗn đản, nếu Dược Nham xảy ra sự tình gì, ta thế nào cũng phải lật tung cái dãy núi này của ngươi!”

Vừa nói, Vân Chi liền muốn xông ra khỏi động, song lúc này một đạo nhân ảnh đã dột nhiên từ ngoài lảo đảo chạy vào.

“Dược Nham? Ngươi không sao chớ?” Nhìn thấy nhân ảnh, Vân Chi mặt ngọc vui vẻ, vội vã chạy tới dò hỏi.

“Đại tỷ, phiền ngươi đừng có ra ngoài nữa, ma thú mà trở lại, ta chỉ có nước bó chân.” Máu tươi đầy người nhìn Vân Chi cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống.

Trong nháy mắt ngã xuống, Tiêu Viêm mơ hồ nhận thấy, mình tựa hồ rơi vào trong một khối ôn hương nhuyễn ngọc nhu nhuyễn…

(Ôn hương nhuyễn ngọc – 温香软玉: vừa mềm vừa thơm vừa ấm nóng vừa căng…. anh em tự hiểu nha ^~^)

Prev
Next