Chương 133: Y Nỉ Đích Liệu Thương: Diễm Phân Phệ Lãng Thước

Trong lúc ma thú điên cuồng tìm kiếm nữ nhân thần bí khắp núi, Tiêu Viêm dưới sự bảo vệ của Dược Lão, không làm kinh động bất cứ ma thú nào len lén mà chạy thẳng một đường về chỗ ẩn thân.

“Quá kích thích, một chiêu cuối cùng của nữ nhân kia quá mạnh mẽ, nếu không phải Tử Tinh dực sư vương né tránh kịp thời, sợ rằng đầu nó đã bị xuyên thủng…” Hồi tưởng lại màn chiến đấu kinh hiểm hoa lệ trên không trung này, Tiêu Viêm trong lòng cảm thấy kích động, một màn cường giả đối chiến này ở bên ngoài cũng khó có thể xuất hiện một lần a.

Vô cùng cẩn thận trở lại chỗ thác nước thu thập dược đỉnh cùng các thứ này nọ còn để ở đó, Tiêu Viêm vừa muốn chuẩn bị trở về sơn động, bàn chân chợt ngưng lại.

Tiêu Viêm hai mắt mở to không chớp nhìn dòng sông ngay dưới thác nước, nơi đó, một nữ nhân xinh đẹp thân mặc bạch y đang trôi nổi, đôi mắt nhắm nghiền cùng với khuôn mặt tái nhợt, có thể thấy nàng tựa hồ bị thương không nhẹ.

“Cục cục.” Nuốt một miếng nước bọt, Tiêu Viêm nhận ra nữ nhân đang trôi trên mặt nước này chính là vị đấu hoàng cường giả lúc trước cùng Tử Tinh dực sư vương chiến đấu. Xem bộ dáng của nàng hiện tại, hình như đã lâm vào trạng thái hôn mê, Tiêu Viêm trong lòng nhất thời có chút dao động, cứu hay là không cứu? Cứu nàng mà nói, sợ rằng sẽ chọc giận ma thú nơi này, mà nếu quả như không cứu, nàng bây giờ sợ rằng khó thoát khỏi tai họa bị Tử Tinh dực sư vương bạo nộ mà xé tan.

Đương khi Tiêu Viêm trong lòng còn do dự không quyết, xa xa trong rừng cây, mơ hồ truyền đến vài tiếng ma thú gầm rống.

“Ai, coi như cô gặp may!” Nghe tiếng thú rống, Tiêu Viêm cắn răng một cái, nhanh chóng nhảy vào trong dòng nước đem nữ nhân nọ bế lên, bởi vì ở dưới nước nên toàn thân nàng trên dưới đều ướt sũng, bàn tay Tiêu Viêm đặt ở bắp chân cùng sau ót nàng liền cảm thấy mềm mại trơn láng như ôn ngọc, cảm giác cực kì tuyệt vời.

Sau khi đem nổi giáp giải trừ, nửa thân trên của nữ tử cơ hồ xích loã hiện ra trước mặt Tiêu Viêm, đương nhiên chỉ vẻn vẹn là mặt sau, về phần mặt trước… Tiêu Viêm thật sự không có lá gan để nhìn.

Trước mặt một nam tử xa lạ mà xích loã thân trên, da thịt trắng như tuyết của nữ cường giả cấp bậc đấu hoàng từ từ nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy rất nhỏ.

“Quản cho tốt tay ngươi cùng con mắt!” Lúc này nữ tử lại phát ra một tiếng cảnh báo.

Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm từ trong giới chỉ lấy ra một bộ hắc bào rồi từ sau lưng phủ lên thân thể nữ tử, lúc này mới chậm rãi xoay người nàng để nằm xuống giường đá.

Xoay người lại, Tiêu Viêm lúc này mới phát hiện, nguyên lai hai má nàng cũng đã nổi lên một tầng phấn hồng mê người, bất quá trong nhãn đồng nhìn hắn cũng không có bao nhiêu lãnh ý. Hiển nhiên, hành động giúp nàng cởi áo lúc trước của Tiêu Viêm đã chiếm được không ít hảo cảm.

“Ta muốn thanh tẩy vết thương.” Nhắc nhở một tiếng, Tiêu Viêm chậm rãi kéo hạ hắc bào, thẳng đến khi vết thương đã hoàn toàn lộ ra, lúc này mới vội vã đình chỉ, bởi vì ở độ cao này, hắn đã có thể nhìn thấy non nửa kiều nhũ trắng như tuyết cùng với cái khe rãnh mê người làm cho nam nhân phải điên cuồng…

Lấy ra một ít vải bông sạch từ trong giới chỉ, Tiêu Viêm lại từng trong một cái bình ngọc đổ ra một ít chất lỏng màu lục nhạt, sau đó chậm rãi lau máu xung quanh vết thương.

Theo những lần lau nhẹ nhàng Tiêu Viêm, nữ nhân thần bí lông mi run rẩy không ngừng, búi tóc phượng hoàng cao quý trên đỉnh đầu cũng lặng lẽ tán lạc một chút, nhìn qua đã bớt đi mấy phần ung dung, nhiều hơn vài phần biếng nhác của nữ nhân.

Đôi mắt đẹp nhìn thiếu niên trước mặt đang cúi đầu chăm chú thanh tẩy vết thương, trong ánh mắt nữ nhân lại nhiều hơn một phần cảm kích.

Sau khi cẩn thận thanh tẩy vết thương, Tiêu Viêm lại từ trong một bình ngọc vẩy nhẹ lên một ít bột phấn màu trắng. Bị bột phấn kích thích, nữ nhân lông mày đen cau lại, mũi thon phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp ẩn chứa đau đơn.

“Yên tâm, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Khẽ cười cười, Tiêu Viêm đem bột phấn rải đều lên miệng vết thương, sau đó lại lấy ra một ít vải bông dùng để cầm máu cẩn thận đem vết thương của nàng bao lại.

Đương nhiên trong lúc bao vết thương, dù Tiêu Viêm không có cố ý nhưng vẫn nhìn thấy một ít xuân quang không nên nhìn, bất quá cũng may hắn che giấu không tồi, nếu không khó mà bảo toàn nữ nhân thần bí này không đổi sắc mặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

“Tốt lắm, miệng vết thương đã xử lý xong, còn lại một ít nội thương phải dựa vào bản thân ngươi, còn có phong ấn kia, cũng chỉ có thể dựa vào chính ngươi mà giải trừ.” Vỗ vỗ tay, Tiêu Viêm lui về phía sau từng bước, cười nói.

“Cám ơn. Lẳng lặng nằm trên giường đá, nữ nhân đột nhiên hướng Tiêu Viêm nhoẻn miệng cười, nụ cười đó, có thể nói là phong hoa tuyệt đại..

Prev
Next